Chương 2000 Cô là tù phạm!
Đinh Lam và Tịch Mộng Na núp trong bóng râm do bể cá tạo ra, mỗi người cầm một khẩu súng lục, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm lối đi trước mặtMột khi có kẻ địch xông tới thì hai cô sẽ lập tức nổ súng.
“Không thể nào…” Tịch Mộng Na run rẩy nói: “Trừ phi gọi cứu viện tới chứ không thì anh ta không thể nào… Vốn dĩ không có khả năng…”
“Suỵt…” Đinh Lam hạ thấp giọng ngăn cô ta lại rồi nói: “Bảo cô chờ thì cô cứ chờ đi, đừng nói linh tinh nữa…”
Sau khi Đinh Lam nói xong thì bất ngờ nghe thấy một tiếng quát thật to từ sâu trong sảnh lớn vọng tới: “Các cháu, ông nội của các cháu ở đây này!”
Tiếng nói đó vừa dứt thì trong sảnh lớn đã lập tức nổ ra một loạt tiếng súng vang vọng bốn phía, vô cùng hỗn loạn…
Đinh Lam đương nhiên nghe ra những câu ấy là do Triệu Ngọc hô lên, cô có thể dựa vào tiếng bước chân đoán được đa số kẻ địch đều đã bị Triệu Ngọc thu hút, chạy cả về bên ấy rồi.
“Cô xem kìa…” Tịch Mộng Na siết chặt khẩu súng lục, lo lắng nói với Đinh Lam: “Hay là cô bị anh ta lừa rồi? Anh ta chỉ muốn dụ kẻ địch ra mà thôi! Chúng… Chúng ta có cần… rút lui hay không?”
“Câm miệng!” Đinh Lam trừng mắt nhìn Tịch Mộng Na rồi nói: “Năm phút cơ mà, bây giờ còn sớm lắm!”
“…” Rõ ràng là Tịch Mộng Na còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng trong nháy mắt, cô ta lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên ở phía lối đi trước mặt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động đó, cô ta lập tức giơ súng trên tay lên, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.
Nhưng tiếng bước chân còn chưa đi được mấy bước thì Tịch Mộng Na đã nghe thấy có người dùng tiếng Anh la lên: “Mùi… mùi gì thế này? Sao lại hôi thế?”
“Đúng đấy…” Một người khác dường như đang bịt mũi nói: “Có phải là khí độc không? Ôi trời ơi… Tôi không mở mắt ra được nữa rồi…”
“Mau lên… Đi bên này…”
Sau một hồi kêu la, tiếng bước chân của hai người lại dần dần đi xa, chẳng bao lâu đã không còn nghe thấy tăm hơi nữa.
Chuyện này…
Tịch Mộng Na và Đinh Lam liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
“Vẽ vòng tròn…” Giây lát sau, Tịch Mộng Na mới nhỏ giọng thầm thì một câu: “Tôi nhớ ra rồi, người bị vẽ vòng tròn là Tôn Ngộ Không phải không?”
Nhưng ngay khi Tịch Mộng Na vừa nói dứt câu thì bên trong sảnh đã đột nhiên có biến chuyển to lớn!
Đầu tiên là toàn bộ đèn điện trong sảnh đều chợt lóe, lúc chớp lúc tắt trông vô cùng đáng sợ!
Ngay sau đó, một luồng sáng cực mạnh đột nhiên xuất hiện ở một nơi thật sâu nào đó trong sảnh lớn!
Cùng lúc đó, trên mặt đất lại có tiếng dòng điện kêu xẹt xẹt vang dội, chợt tách tách lóe lên…
⚝ ✽ ⚝
Đinh Lam và Tịch Mộng Na hô lên một tiếng, đến lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm.
Thì ra do có nhiều bể cá bị đạn bắn trúng vỡ nát khiến cho toàn bộ nước trong bể tràn ra sàn, không biết cống thoát nước ở nơi này có vấn đề hay không mà khắp nơi đều là nước đọng chưa tới mắt cá chân.
Mà đây đều là nước biển, độ dẫn điện cao hơn nước ngọt rất nhiều, một khi tiếp xúc với điện thì đương nhiên sẽ bị điện giật.
Ngay lúc nhìn thấy ánh điện lóe lên, Đinh Lam và Tịch Mộng Na vội vàng xoay người muốn tránh đi.
Nhưng tốc độ dòng điện không phải nói muốn tránh là có thể tránh được, trong bãi nước đọng dưới chân hai người phụ nữ lập tức bốc lên một tia lửa điện!
Á…
Hai người hoảng sợ la thất thanh, vội vàng trốn lên bệ của bể cá bên cạnh.
Lẽ ra hai người sẽ bị dòng điện giật nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, khi hai người thuận lợi trèo lên bể cá thì lại không thấy mình bị điện giật!
Nhưng trong phòng khách lúc này lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Chỉ thấy toàn bộ đèn điện và đèn bể cá càng chớp càng nhanh!
Dòng điện trong bãi nước đọng xẹt lửa tí tách vang dội…
Ngay sau đó, luồng ánh sáng mạnh từ chỗ sâu trong sảnh lớn đột nhiên tản ra, bỗng có một tiếng vang thật lớn truyền tới.
Chỉ thấy tia lửa ở nơi đó bắn ra bốn phía, ánh điện lóe lên, chắc chắn là bị nổ rồi!
Kết quả là sau vụ nổ, tất cả ánh sáng trong đại sảnh đều bị dập tắt và chìm vào bóng tối ngắn ngủi.
Mà những ánh điện lóe lên kia cũng biến mất theo, khiến không khí trong sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả!
Không có tiếng súng, không có tiếng gào thét, cũng không có tiếng bước chân…
Lặng im như tờ!
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Mấy giây sau, Đinh Lam và Tịch Mộng Na mới xuống bệ bể cá, ngửi thấy mùi cháy của dây điện trong sảnh, mặc dù toàn bộ đèn đã bị tắt hết rồi nhưng trong sảnh lớn vẫn còn ánh sáng mơ hồ, dường như vẫn nhìn thấy cái gì đó!
“Anh ta…” Tịch Mộng Na trừng to hai mắt, run rẩy nói: “Anh ta làm được thật sao? Có phải… Có phải anh ta đã cắm dây cáp điện vào trong nước không vậy? Cho nên… tất cả mọi người đều bị giật chết hết rồi? Nếu vậy…”
“Nhưng mà…” Đinh Lam cũng nhận ra Triệu Ngọc đã làm gì, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn không muốn tin tưởng sự thật này: “Tại sao chúng ta lại chẳng bị gì hết?”
“Có lẽ…” Tịch Mộng Na nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: “Chúng ta cách khá xa?”
“Anh… Anh rể…” Đinh Lam siết chặt tay thành nắm đấm bước xuống bệ, trở lại bãi nước đọng.
Nhưng ngay lúc Đinh Lam bước xuống nước thì chỗ sâu trong sảnh lớn lại lần lượt truyền tới âm thanh huyên náo, thậm chí còn có tiếng ho khan nữa…
Hả!?
Tịch Mộng Na giật mình vội vàng kéo Đinh Lam lại rồi nói: “Tôi đã nói thế nào hả? Cường độ dòng điện như vậy không thể nào giết hết tất cả mọi người được đâu! Đi thôi… Nếu chúng ta không đi thì không còn kịp nữa rồi!”
“Không được!” Không ngờ Đinh Lam lại hất tay Tịch Mộng Na ra: “Anh rể đã bảo tôi chờ anh ấy năm phút! Năm phút còn chưa qua mà…”
“Cô bị ngốc à!” Tịch Mộng Na khuyên nhủ: “Dòng điện mạnh như vậy, anh ta không thể nào còn sống được đâu, những lời anh ta nói lúc trước đều là lừa cô đấy! Cái gì mà vẽ vòng tròn, cái gì mà năm phút chứ, ý của anh ta chính là bảo chúng ta mau đi thôi!”
“Không!” Đinh Lam chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng hoảng loạn, cả người như bị rút sạch sức lực vậy, nhưng cô vẫn cắn răng nói: “Tôi… Tôi phải đi tìm anh ấy!!!”
“Cô điên à?” Tịch Mộng Na kêu lên: “Kẻ địch sắp tỉnh lại rồi! Triệu Ngọc dùng mạng của anh ta để cứu chúng ta, cô không thể lại nhảy vào trong hố lửa! Cô không biết quý trọng cơ hội này ư?”
“Phù… Phù…” Đinh Lam thở hổn hển, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Được, được rồi!” Tịch Mộng Na giơ súng trong tay lên, nói với Đinh Lam: “Dù gì chúng ta cũng từng làm nàng tiên cá cùng nhau, cho nên hôm nay tôi mặc kệ tất cả, đi với cô một chuyến! Đi thôi!”
“Được!” Đinh Lam xoay người định đi.
Nhưng cô vừa mới xoay người thì sắc mặt của Tịch Mộng Na đã thay đổi. Cô ta chuyển họng súng sang nhắm thẳng vào ót Đinh Lam, không hề do dự bóp cò!
Đoàng!
Viên đạn bắn từ vị trí gần bay thẳng tới Đinh Lam. Tuy Đinh Lam đang khá xúc động nhưng vẫn đề phòng người phụ nữ nham hiểm này từ lâu rồi. Thế là cô lập tức hơi nghiêng đầu sang một bên tránh thoát được viên đạn bắn tới.
Ngay sau đó, cô xoay người lật cổ tay hất văng khẩu súng lục của Tịch Mộng Na xuống đất, rồi đè cô ta lên một cái bể cá vẫn còn đứng sừng sững nơi đó.
“Cô dám bắn tôi từ sau lưng!” Đinh Lam dùng tay đè gương mặt Tịch Mộng Na xuống mặt kính phía dưới.
“Hừ!” Dù kế hoạch thất bại nhưng Tịch Mộng Na vẫn thở hổn hển hét lên: “Tôi không si tình như cô, cô muốn chết thì tội gì phải kéo tôi theo chứ?”
“Cô quên thân phận của mình rồi ư? Cô chỉ là một tên tù phạm mà thôi!” Đinh Lam quát lớn một tiếng rồi chĩa súng lục vào đầu Tịch Mộng Na.
Khụ khụ… Khụ khụ…
Ngay khi hai người phụ nữ đang xảy ra tranh chấp thì tiếng ho khan và tiếng huyên náo bên trong sảnh lớn đã ngày càng nhiều hơn. Có thể thấy là nhóm địch đáng sợ kia đang từ từ tỉnh lại rồi…