Chương 2001 Nữ thần cuồng nộ
“Buông tôi ra!” Mặc dù Tịch Mộng Na đã bị Đinh Lam chĩa súng vào đầu nhưng vẫn giận dữ quát lên: “Nếu cô giết tôi thì trên thế giới này sẽ không còn người nào biết bí mật kho báu nữa đâu!”Ầm!
Đinh Lam ấn mạnh Tịch Mộng Na vào bể cá khiến bể rung lên ầm ầm.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm đến cái kho báu gì đó đâu!” Đinh Lam vươn tay siết lấy cổ Tịch Mộng Na rồi đặt súng lên cổ cô ta, lôi cô ta từ bể cá xuống: “Bây giờ cô là phạm nhân của tôi, tôi đi đâu thì cô cũng phải đi theo đó! Bây giờ đi tìm Triệu Ngọc với tôi!”
Đinh Lam nói rồi áp giải Tịch Mộng Na định đi tìm Triệu Ngọc.
Nhưng Tịch Mộng Na vốn không phải loại người lương thiện gì, cô ta mượn sức của Đinh Lam, đột ngột duỗi đôi chân dài ra sau, lại lấy một quỹ tích không thể nào tưởng tượng nổi mà đạp trúng bả vai của Đinh Lam từ sau lưng!
Á!
Đinh Lam bị đá lảo đảo về phía trước. Thừa dịp lúc này, Tịch Mộng Na bắt lấy cổ tay Đinh Lam, sử dụng chiêu vật qua vai rồi hung hăng ấn Đinh Lam ngã xuống đất.
Răng rắc…
Không biết tại sao băng đạn trong khẩu súng lục kia lại rơi ra…
“A!!! Triệu Ngọc đã chết rồi, cô hãy tỉnh táo lại đi!” Tịch Mộng Na thẹn quá thành giận, nện một cú đấm về phía mặt của Đinh Lam.
Võ thuật của cô ta không kém, một cú đấm này lại vô cùng mạnh mẽ, nếu đánh trúng thì chắc chắn Đinh Lam sẽ bị thương nặng.
Nhưng Đinh Lam dù gì cũng là đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp, bị rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng vẫn nhẹ nhàng ngăn chặn được cú đấm của Tịch Mộng Na.
Sau đó, cô nằm trong vũng nước đạp hai chân lên kính thủy tinh để xoay người lại, tặng ngay cho Tịch Mộng Na một cú đá vào mặt.
Mặc dù Tịch Mộng Na đã dùng cánh tay cản lại nhưng vẫn bị đá văng ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Đinh Lam búng người từ dưới đất lên, phi thân đá một cú gió lốc về phía Tịch Mộng Na.
Tịch Mộng Na cũng không kém gì, thấy vậy, cô ta lập tức nhấc chân hất mạnh đùi phải của Đinh Lam đi, dùng một đôi chân dài đá thẳng vào mặt Đinh Lam!
Đinh Lam vốn có thể sử dụng hai tay đón đỡ, nhưng để chứng tỏ thực lực của bản thân, cô cũng dùng chân trái đá Tịch Mộng Na một cú!
Bốp!
Hai chân va chạm nhau rất mạnh phát ra âm thanh giòn vang ác liệt. Không cần đoán cũng biết Tịch Mộng Na rơi vào thế yếu, cô ta vội rút đôi chân dài về trước, trên mặt cũng để lộ ra vẻ đau đớn.
Nhưng không biết vì lý do gì mà Tịch Mộng Na dường như cứ muốn phân cao thấp với Đinh Lam, cô ta vừa mới rụt một chân về thì lại vùng một chân khác tấn công thật ác liệt về trước.
Lần này, Đinh Lam không làm chuyện thừa thãi với cô ta nữa, cô lập tức cong tay trái lên, còn tay phải thì nắm cuộn lấy đôi chân dài của Tịch Mộng Na và đè lên trên bể cá lần nữa, khiến đôi chân dài phải áp sát gần mặt.
“Á!” Tịch Mộng Na gần như sắp điên lên rồi, dù một chân của cô ta bị nâng lên không trung, nhưng chân còn lại vẫn có thể dùng đầu gối húc mạnh vào hông Đinh Lam!
⚝ ✽ ⚝
Đinh Lam hơi lảo đảo, Tịch Mộng Na vội ôm lấy Đinh Lam, hai người gần như ngã xuống đất cùng một lúc!
Trên mặt đất không chỉ có vũng nước đọng lầy lội mà còn có rất nhiều mảnh thủy tinh cùng với mấy thứ làm cảnh như san hô, nên khi hai người vừa ngã xuống đất đã bị thủy tinh và san hô bén nhọn rạch vào người làm bị thương.
Nhưng hai người phụ nữ này đã đánh nhau quá hăng máu rồi, ai cũng bất chấp đau đớn trên người, vẫn tiếp tục ra sức đánh nhau trong nước. Người này một cú đấm, người kia một cú đá, vô cùng chấn động lòng người!
Nhưng thực lực giữa hai người rõ ràng có chênh lệch, đánh càng lâu thì ưu thế của Đinh Lam càng hiện ra. Cô không dùng một chiêu cố định mà là gặp chiêu nào phá chiêu đó, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ hiểm của đối phương.
Nhưng còn Tịch Mộng Na thì rõ ràng chỉ thuộc trình độ chuyên nghiệp, các thủ đoạn của cô ta đều có quy tắc, có rất nhiều chiêu rất thường gặp trong boxing cho nên rất dễ bị Đinh Lam nhìn ra.
Thế nên sau khi hai người triền đấu với nhau trong nước hơn hai mươi chiêu, Đinh Lam dùng một chiêu khóa cổ họng, khóa luôn cổ và cánh tay của Tịch Mộng Na lại!
Đinh Lam dùng sức, cánh tay Tịch Mộng Na lập tức phát ra tiếng vang răng rắc giống như sắp bị siết gãy tới nơi vậy…
“Á! Á!” Tịch Mộng Na đau đớn kêu gào, nhưng cô ta vẫn vươn tay nhặt một mảnh thủy tinh từ dưới đất lên, ngay lập tức đâm vào cánh tay của Đinh Lam.
Đinh Lam nhanh tay lẹ mắt buông cánh tay ra, sau đó trở tay bắt lấy cổ tay Tịch Mộng Na để khống chế cô ta.
Tịch Mộng Na điên cuồng giãy giụa, hai người va chạm vào tấm kính bể cá, sau đó lại ngã vào trong nước.
“Á!” Cuối cùng thì Đinh Lam cũng nổi giận thật rồi, cô xoay ngược cần cổ Tịch Mộng Na lại khiến cho mảnh thủy tinh trong tay cô ta vạch lên trên chính bả vai của cô ta!
Sau đó, Đinh Lam dùng hết sức nện một đấm xuống, mảnh thủy tinh lập tức đâm vào bả vai Tịch Mộng Na.
“Á!” Tịch Mộng Na kêu gào thảm thiết, hai chân đá túi bụi, cố gắng giãy giụa.
Nhưng Đinh Lam không cho cô ta cơ hội này, đầu tiên là trở tay đấm cho Tịch Mộng Na một cú, sau đó lôi cô ta lên, lại đấm một cú vào lưng cô ta!
Đây là một chiêu sở trường mà các đặc công từng được huấn luyện. Sau cú đấm này, Tịch Mộng Na lập tức trợn trắng mắt rồi ngất xỉu…
Phù phù… Phù phù…
Đinh Lam thở hổn hển kéo Tịch Mộng Na, chỉ cảm thấy sau lưng và lòng bàn chân đều đau rát, có lẽ bị thủy tinh và san hô làm bị thương rồi…
“Anh… Anh rể…” Nhưng sự lo lắng cho an nguy của Triệu Ngọc khiến Đinh Lam không để ý tới đau đớn.
Cô đặt Tịch Mộng Na nằm dưới đất, vì không để cho đầu cô ta bị ngâm trong nước rồi sặc chết nên cô đành phải đặt đầu của Tịch Mộng Na lên người một thi thể khác…
Lúc này, bên trong sảnh lớn đã dần trở nên huyên náo ầm ĩ, rõ ràng là kẻ địch bị điện giật xỉu đã bắt đầu tỉnh lại.
Nếu Đinh Lam chọn đi tìm Triệu Ngọc thì đương nhiên là một sự lựa chọn vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Đinh Lam vẫn không hề chùn bước, xông vào chỗ sâu trong sảnh lớn…
Ưm..
Khụ khụ…
Khụ khụ…
Trong sảnh lớn vô cùng huyên náo, mấy tên địch bị giật điện kia đúng là đang mơ màng tỉnh lại. Có người rên rỉ, có người ho khan, còn bị sặc nước nữa…
Sau khi Đinh Lam nhìn thấy cảnh này thì trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ độc ác chưa từng có!
Cô tiện tay nhặt một khẩu súng trường đã được cải tiến của bọn binh sĩ lên, sau đó tung người đá tên đang nằm trong nước vẫn mơ màng sắp tỉnh một cái, khiến gã lại bất tỉnh ngay tại chỗ!
Sau đó, cô mới vọt vào chỗ sâu trong sảnh lớn, ánh lửa khi đạn ra khỏi nòng bỗng loé lên cùng với âm thanh đoàng đoàng gọn gàng nhưng kinh khủng của M16…
⚝ ✽ ⚝
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc không biết em vợ Đinh Lam của mình đã rơi vào trạng thái cuồng nộ, hắn đang tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng lúc trước Lundy bị bắn!
Thứ Triệu Ngọc muốn tìm có ba loại:
Thứ nhất, cái máy tính bảng có chứa tư liệu nghiên cứu và công thức tổng hợp đất hiếm. Mặc dù Lundy đã chết nhưng vẫn không được để tài liệu tuyệt mật này rơi vào tay những người khác được.
Thứ hai, điện thoại di động của tên tóc xoăn kia. Chỉ cần tìm được chiếc điện thoại này là Triệu Ngọc có thể liên lạc với bên ngoài và thông báo cho Lee Bon Seong đừng giết người thân của Lundy.
Thứ ba, đó chính là bản thân Kang Kyu! Tên này là đầu sỏ, dù ông ta đã chết thì mình cũng phải tìm được thi thể của ông ta.
Nhưng khi Triệu Ngọc mở đèn pin tàng hình rồi tra xét cả sảnh lớn thì lại vô cùng buồn bực phát hiện ra mình không tìm được ba món đồ này!
Thậm chí, ngay cả thi thể của tên tóc xoăn cũng không có…
Mà càng kỳ lạ hơn chính là ông già Yusuf kia cũng không thấy đâu. Hắn đã tìm rất lâu mà chỉ có thể tìm được thi thể của Lundy thôi.
Nhưng không ngờ ngay lúc này, trong bộ đàm mà Triệu Ngọc tìm thấy được trên người tên tội phạm lúc trước chợt vang lên. Bên trong có một giọng đàn ông âm u truyền tới: “Tôi thấy Kang Kyu rồi, ông ta đang ở trong phòng máy, mau phái một tổ tới đó! Nhất định không được để ông ta chạy thoát, nếu không thì… Không ai trong chúng ta có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ đâu!”
Triệu Ngọc vừa nghe đã phát hiện giọng nói này là của tên tóc xoăn.
Ồ…
Hắn đã nghe ra được thân phận của tên tóc xoăn này không hề đơn giản, có lẽ đám binh sĩ vũ trang kia đều nghe theo sự điều khiển của gã!
“Các anh nghe rõ cho tôi” Một giây sau, tiếng tên tóc xoăn lại truyền ra từ bộ đàm: “Công viên nước sắp nổ tung rồi, tôi muốn các anh hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong vòng ba phút rồi rút lui cùng với vụ nổ. Nếu như chậm thì đừng nghĩ tới chuyện về nhà nữa…”