Chương 2004 Lãi của tôi
Không phải chứ?Triệu Ngọc vừa thấy ba tên binh sĩ vũ trang này đều là đàn em của tên tóc xoăn thì tâm trạng lập tức tụt dốc không phanh, chìm xuống tận đáy cốc.
Cho dù trên người hắn có mặc áo chống đạn nhưng những kẻ địch này có vũ khí lợi hại cho nên không hề dễ đối phó chút nào. Vả lại, bây giờ chỉ cách thời gian nổ bom trong gang tấc, dù mình có thể đấu thắng bọn họ thì cũng không thể nào kịp nữa!
Tên tóc xoăn thấy đàn em của mình tới thì lập tức tỉnh táo lại rồi hất Kang Kyu và Triệu Ngọc ra, để lộ hai người dưới họng súng rồi quát lên với ba tên đàn em: “Mau lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu! Giết bọn nó đi! Nổ súng!”
Ba tên đàn em nghe lệnh lập tức nhắm ngay Triệu Ngọc và Kang Kyu, mắt thấy đã sắp nổ súng.
Nhưng súng của bọn chúng còn chưa vang lên thì sau lưng đã đột nhiên truyền tới một tiếng “phụt”, chỉ thấy một kẻ địch đứng cuối cùng lập tức ngã xuống đất, một dòng máu phun ra từ sau lưng!
Hả!?
Hai người còn lại vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay họng súng lại nhắm ngay ngoài cửa. Nhưng một người đã lập tức xông vào, hất khẩu súng trường của kẻ địch dẫn đầu ra, sau đó phi thân lên đạp mạnh một kẻ địch khác khiến hắn ta phải loạng choạng lùi vào trong phòng…
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc vừa nhìn đã nhận ra người này chính là em vợ Đinh Lam của mình!
Không ngờ Đinh Lam lại chạy đến nơi này! Rõ ràng là cô ấy lo lắng cho mình…
Đinh Lam…
Triệu Ngọc chợt cảm thấy cảm động. Đinh Lam biết rõ hắn có thể bị điện giật chết nhưng vẫn muốn tìm tới đây, tình cảm này đúng là không cần phải nói nữa!
Vì vậy, Triệu Ngọc lập tức lên tinh thần chạy ra đón, thuận thế đè tên địch bị Đinh Lam đạp lùi ra sau xuống đất, định cướp lấy súng trường của hắn ta.
Lần này thì làm sao mà tên tóc xoăn còn bình tĩnh được nữa? Hắn ta lập tức phi thân định đá Triệu Ngọc một cú, nhưng hắn ta mới vừa bay lên thì Kang Kyu đứng bên cạnh đã xông tới, dùng bả vai hung hăng vác tên tóc xoăn lên.
Ngay sau đó, hai người cùng va vào người Triệu Ngọc, khiến cả ba cùng ngã xuống đất.
Lạch cạch…
Khẩu súng trường bị hỏng nặng, còn ba người thì ngã chổng bốn vó lên trời, mỗi người một tư thế khác nhau.
Nhưng sau khi ngã xuống thì ba người vẫn tiếp tục tay đấm chân đá, còn chưa đứng dậy đã đánh nhau rồi.
Lúc này, Đinh Lam đè khẩu súng trường của một tên địch, tay phải xoay họng súng xuống phát ra một tiếng “đoàng”, viên đạn ra khỏi nòng, bắn trúng bàn chân của kẻ địch.
Á!!!
Kẻ địch kêu la thảm thiết, lập tức thất thế, bị Đinh Lam thừa cơ dùng báng súng đập vào mặt, ngất xỉu ngay tại chỗ…
Cạch cạch… Đinh Lam vừa xoay người vừa bóp cò về phía tên địch cuối cùng dưới đất, nhưng không may là cô đã dùng hết đạn rồi.
Vì vậy, Đinh Lam vội vàng khom người nhặt khẩu súng của tên đã ngất xỉu kia lên. Nhưng không ngờ kẻ địch cuối cùng đã bò từ dưới đất dậy và xông về phía cô.
Đinh Lam vừa mới nhặt được súng lên thì đã bị kẻ địch kia đá văng ra hành lang ngoài phòng.
Xoẹt…
Ngay sau đó, kẻ địch này rút một con dao găm lóe ánh sáng lạnh lẽo, chạy thẳng về phía Đinh Lam và giao đấu với cô.
“Đinh Lam!” Bên phía Triệu Ngọc, hắn vừa liều mạng với tên tóc xoăn vừa dùng tiếng Trung gọi Đinh Lam: “Mau lên! Công viên nước bị bọn chúng cài bom, phải mau chóng bắt tên tóc xoăn này lại mới được!”
Nhưng không ngờ tên tóc xoăn lại có thể nghe hiểu tiếng Trung, hắn ta vừa cản được cú đấm của Kang Kyu và cú bổ chân Triệu Ngọc vừa ác độc hét lên: “Mày bắt tao thì làm được cái gì? Đó là bom hẹn giờ đấy, vừa tới giờ thì nó sẽ nổ, không ai có thể ngăn được hết!”
“Hả?” Triệu Ngọc nghe vậy thì vừa khiếp sợ lại vừa thất vọng vô cùng. Thế là hắn cắn răng quát: “Vậy tao sẽ cho mày chôn cùng! A!!!”
Triệu Ngọc tức giận nhào tới tấn công tên tóc xoăn rất ác liệt.
“Câu nói này phải để cho tao nói mới đúng! Tao muốn cho mày, cho bọn mày đều phải chôn theo! Gừ…” Tên tóc xoăn hung hăng nghiến răng, lại tiếp tục đánh nhau với Triệu Ngọc.
Mà người bất lực nhất ở ngay tại hiện trường lúc này chắc chắn phải kể tới Kang Kyu.
Ông ta nhìn trộm xung quanh thấy nàng tiên cá Đinh Lam đã chạy tới, tại chỗ còn có một tên đàn em của tên tóc xoăn, cũng có nghĩa là hai người kia đều có người giúp đỡ một tay.
Một khi trong bọn họ có một phe thắng thì mình chắc chắn sẽ chẳng sống yên thân được, cho nên mình phải thừa dịp này để trốn đi càng sớm càng tốt mới được!
Hắn ta vừa nghĩ tới đây thì lập tức giả vờ lộ ra sơ hở, bị tên tóc xoăn đá ra ngoài, vừa hay lăn tới trước cửa.
Sau đó, ánh mắt của người này chợt lóe lên, ông ta đột ngột bật dậy xông ra khỏi phòng máy, trốn ra hành lang bên ngoài!
Phải biết rằng Kang Kyu chạy ra hành lang không chỉ để chạy trốn mà còn muốn lấy một khẩu súng trường ngoài đó để sử dụng! Một khi tên này lấy được súng thì hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi…
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây đã vội vàng nhắc nhở tên tóc xoăn: “Này! Chúng ta không thể để cho ông ta chạy được! Sao còn không mau đuổi theo đi?”
Đương nhiên tên tóc xoăn cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta đang hăng say đấu với Triệu Ngọc, nếu đuổi theo thì sợ sẽ bị Triệu Ngọc đánh lén…
Kết quả trong lúc hai người do dự thì trong hành lang đã truyền đến tiếng súng chói tai!
Đoàng!
Tiếng súng này rõ ràng có hơi đặc biệt, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tất cả đều nhìn về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy Kang Kyu vừa mới vọt ra hành lang lại ảo não chạy ngược trở về, mà người ông ta còn hơi lảo đảo.
“A-ssi-bar!” Ông ta mắng một câu bằng tiếng Hàn Quốc, sau đó tựa vào cửa phòng rồi từ từ ngồi phịch xuống đất.
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy trên bụng Kang Kyu đang chảy máu, không ngờ ông ta đã trúng đạn!
Hỏng rồi!
Triệu Ngọc vừa nhìn thấy Kang Kyu trúng đạn thì bất chợt hiểu ra, chắc chắn đàn em của tên tóc xoăn đã xông tới nơi rồi. Vừa nghĩ tới đây, hắn vội vàng vọt tới định vòng lấy cổ tên tóc xoăn để khống chế hắn ta.
Nhưng tên tóc xoăn đâu phải kẻ ngốc, hắn ta lập tức bắt lấy cổ tay Triệu Ngọc rồi lại lao vào đánh nhau.
Ngay tại lúc này, một bóng dáng còng lưng bất ngờ xuất hiện trước cửa, người nọ vừa xông vào đã lập tức nã một phát súng về phía này.
Đoàng!
Sau khi tiếng súng vang lên, cả căn phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nghiêng đầu rồi há hốc mồm nhìn người mới tới, không phải là ai khác mà chính là ông tù trưởng Yusuf kia!!
Không ngờ lại là ông ta!?
Chỉ thấy Yusuf mình đầy bùn đất, trên tay cầm một khẩu súng lục, thân thể vẫn đang run rẩy như ngọn nến trong gió nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hung ác đến mức khó tả!
“Mẹ kiếp, tù trưởng, ông vẫn chưa chết à?”
Triệu Ngọc kinh ngạc, vội vàng tách ra khỏi tên tóc xoăn, bên phía Đinh Lam và tên địch kia cũng ngừng tay. Mọi người đều nhìn về phía Yusuf.
“Hừ! Triệu Ngọc! Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi! Cậu thật tàn nhẫn! Vừa rồi tôi đã thấy hết cả rồi, cậu thà cứu con gái của Tịch Vĩ chứ không cứu tôi…” Yusuf dùng súng lia nhanh vào trong phòng, quan sát tình hình xong mới chỉ vào mấy thứ đang treo bên hông mình rồi nói: “Cái này xem như là lãi, được rồi, các người cứ tiếp tục đi! Chỉ cần họ Kang kia chết là được rồi…”
Ông ta vừa nói vừa lạnh lùng liếc Kang Kyu đang bị trúng đạn ngã dưới đất, sau đó vừa khoan thai vừa run rẩy đi ra ngoài…
Triệu Ngọc thấy rõ thứ ông ta treo bên hông chính là máy tính bảng có chứa cách điều chế tổng hợp đất hiếm. Không ngờ thứ này lại đang nằm trong tay ông ta.
“Con mẹ nó, ông già kia!” Triệu Ngọc tức giận mắng to: “Ông quay lại đây cho tôi! Ông cũng là loại người như vậy sao? Còn chạy đi đâu hả? Này!”
Triệu Ngọc còn chưa nói hết thì tên tóc xoăn đã đột nhiên bùng nổ, lại xông về phía Triệu Ngọc mà đánh nhau.
Đinh Lam thấy vậy cũng tiếp tục đấu đá với tên địch cầm dao găm kia…