← Quay lại trang sách

Chương 2005 Những lời này nên để tôi nói

Này? Này này này…Kẻ địch đang sử dụng dao găm đối chiến với Đinh Lam bỗng dưng cảm thấy cả người mình ngứa ngáy, không thể nào chịu đựng được.

Năng lực của gã ta vốn đã kém hơn Đinh Lam một bậc nhưng do có dao găm sắc nhọn trong tay nên vẫn đánh với Đinh Lam được một trận chấn động lòng người, chỉ mới trong chớp mắt mà đã đấu được mười mấy hiệp rồi.

Nhưng bất thình lình bị ngứa ngáy khiến gã phải co rúm vặn người, luống cuống tay chân.

Đôi mắt Đinh Lam sáng bừng lên, lập tức nhân cơ hội kẹp lấy cổ tay đang cầm dao của gã lại, sau đó vật một cú qua vai kinh điển để ném gã xuống đất.

Lúc cao thủ so chiêu với nhau thường sẽ khiến đối thủ ngã xuống đất chỉ trong một cái chớp mắt, Đinh Lam lập tức cướp lấy con gao găm kia rồi đâm vào bụng kẻ địch!

⚝ ✽ ⚝

Kẻ địch chưa kịp kêu rên đau đớn thì Đinh Lam đã rút con dao ra rồi lại rạch lên cổ gã một đường. Sau đó, kẻ địch này không thể hoảng sợ kêu lên nữa, chỉ có thể lộ ra một đôi con ngươi tràn ngập sợ hãi…

Cùng lúc đó, Triệu Ngọc càng đánh càng hăng say, mặc dù một mình hắn đánh tên tóc xoăn nhưng vẫn chiếm được ưu thế.

Bởi vì vào giờ phút này, thân thể của tên tóc xoăn cũng đang vặn vẹo, nghiêng ngả lảo đảo, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nổi.

Hây da!

Mà tốc độ tấn công của Triệu Ngọc lại càng ngày càng nhanh, cũng đánh càng ngày càng mạnh tay hơn khiến cho tên tóc xoăn phải chống đỡ một cách chật vật, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để cố gắng vật lộn.

Nhưng hắn ta đã hết hy vọng rồi, mọi chuyện giống như núi lở băng tan vậy, hắn ta vừa mới xoay người lại thì đã cảm thấy sau bắp đùi lạnh như băng, không ngờ đã bị một con dao găm từ xa bay tới đâm trúng. Thế là hai chân hắn ta chợt trở nên mềm nhũn rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc đang đánh hăng say, lập tức tung một cú đá khiến hắn ta bị đá bay.

Sau khi rơi xuống đất, do va phải con dao bên chân nên hắn ta đau đến mức kêu oai oái, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Nhưng hắn ta còn chưa phát ra âm thanh thì cổ đã bị Đinh Lam siết chặt từ phía sau!

Á!

Tên tóc xoăn kêu to, trong lúc cấp bách, hắn ta rút con dao trên bắp chân xuống rồi hung hăng đâm vào lưng Đinh Lam.

Nhưng con dao của hắn ta vừa mới giơ lên giữa không trung đã bị Triệu Ngọc từ trên trời giáng xuống, giẫm lên bắp đùi bị thương của hắn ta rồi!

Ôi ái…

Lần này tên tóc xoăn đau như tim gan nát vụn, nước mắt trào ra, con dao cũng dừng lại giữa không trung.

Đinh Lam nhanh tay nhanh mắt xoay nửa người trên không trung, khi thân thể còn chưa kịp chạm đất thì hai tay đã kẹp chặt cổ tay tên tóc xoăn, rồi xoay hướng con dao đâm “phập” một cái vào chân khác của tên tóc xoăn!

Á!

Tên tóc xoăn không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, hắn ta đau đớn hô hào ầm ĩ, dường như muốn ngất xỉu đi nhưng cổ bỗng chốc lại bị Triệu Ngọc kẹp chặt lại!

“Nói mau!” Triệu Ngọc hét lên như điên: “Bom được đặt ở chỗ nào? Nói mau!”

“Ưm… Ưm…” Tên tóc xoăn đau đớn vặn vẹo cơ thể, sau đó hung ác trừng mắt nhìn Triệu Ngọc rồi nói một cách quái gở: “Nổ rồi… Bom đã nổ từ lâu rồi! Hừ hừ hừ…”

Do Triệu Ngọc không có đồng hồ đeo tay nên hắn chỉ có thể vén tay áo của tên tóc xoăn lên xem thời gian trên đồng hồ của hắn ta.

“Hừ!” Sau khi xem xong, Triệu Ngọc bỗng nhận ra gì đó bèn nheo mắt lại nói: “Ba phút đã qua lâu rồi, nếu thật sự là bom hẹn giờ thì lúc này nó phải nổ rồi mới đúng! Định lừa gạt ai đó hả!”

Dứt lời, Triệu Ngọc vươn hai tay lục lọi trên người tên tóc xoăn, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được chiếc điện thoại di động của Lundy trong túi bên phải…

Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại đi lục soát túi bên trái, tìm được một thứ giống như hộp điều khiển từ xa.

“Hừ!” Triệu Ngọc quan sát vật này rồi nói với tên tóc xoăn: “Có phải mày giở trò quỷ gì không? Đây rõ ràng là quả bom điều khiển từ xa mà! Lúc trước khi bọn mày thẩm vấn tao thì ung dung thản nhiên lắm, cứ như có rất nhiều thời gian vậy.

Còn nữa, chuyện mấy người Amerola lẻn vào trong Cục Cảnh sát Gwangju cũng không quy định thời gian! Cho nên bọn mày không thể đoán chính xác được thời gian rút lui, chỉ có thể chọn cách điều khiển từ xa thôi, có đúng không?”

“Mày…” Thấy âm mưu đã bại lộ, tên tóc xoăn lập tức vùng vẫy muốn cướp lại điều khiển từ xa!

Nhưng Đinh Lam đã có chuẩn bị từ sớm, cô dùng sức ấn con dao xuống khiến tên tóc xoăn đau đớn đến nỗi co giật, kêu gào ầm ĩ…

“Hừ!” Triệu Ngọc cẩn thận cất điều khiển từ xa đi rồi nói: “Lundy bỏ nhiều công sức như vậy, đương nhiên không thể tự đem theo kíp nổ bên người được! Giao cho Kang Kyu lại càng không yên tâm, cho nên chỉ có thể giao cho chỉ huy cao nhất là mày thôi! Thằng nhóc kia!” Triệu Ngọc phun ra một búng máu nói: “Hồi ở tòa cao ốc khoa học kỹ thuật, bọn mày đã từng thất bại bởi điều khiển từ xa một lần rồi, đúng là không chịu ghi nhớ mà! Hừ hừ…”

Triệu Ngọc nói rồi nhặt điện thoại đi động lên định gọi điện thoại xin cứu viện từ Lee Jin Ju.

Nhưng không ngờ tên tóc xoăn kia thấy đã hết đường cứu vãn cho nên há to miệng muốn cắn độc tự vẫn. Trong một cái răng giả của hắn ta có giấu xyanua, chỉ cần hắn ta cắn vỡ cái răng giả đó thì sẽ lập tức bỏ mạng.

Nhưng loại mánh khóe này làm sao có thể qua mắt được đặc công Đinh Lam chứ?

Đinh Lam đã có đề phòng từ sớm, cho nên tên tóc xoăn vừa mới há miệng thì cô ngay lập tức nhét một miếng vải rách đã chuẩn bị từ trước vào miệng hắn ta…

“Ưm… Ưm ưm ưm…”

Đinh Lam sợ miếng vải không thể ngăn cản được ý định tự sát của hắn ta, bèn giơ tay bổ vào cần cổ hắn ta, khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ!

“Phù…”

“Phù…”

Sau khi tên tóc xoăn ngất xỉu, Triệu Ngọc và Đinh Lam mới ngồi bệt xuống đất thở hổn hển…

Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc rồi tò mò hỏi: “Em… Em cứ cho rằng… Anh đã bị điện giật chết rồi chứ… Không ngờ anh… còn sống…”

“Ha ha…” Triệu Ngọc thở hổn hển nói: “Không phải đã nói là chờ anh năm phút rồi à? Sao… Sao lại đến tìm anh thế, người phụ nữ… người phụ nữ kia…”

“Hừ” Đinh Lam mím cái miệng nhỏ nhắn lại: “Anh còn nghĩ tới người phụ nữ kia à? Anh không biết đâu… Ừm…”

Đinh Lam vừa mới nói tới đây lại phát hiện ánh mắt Triệu Ngọc đang nhìn chằm chằm về phía cửa. Cô cũng nhìn theo tầm mắt của Triệu Ngọc, bất chợt thấy thứ mà Triệu Ngọc đang nhìn chính là Kang Kyu đã bị trúng đạn!

Lúc này, Kang Kyu đang tựa nghiêng trên cánh cửa ra vào, máu từ bụng chảy ra ồ ạt như suối, trên khóe miệng cũng rướm bọt máu, giờ đang thoi thóp.

Nhưng ánh mắt của Kang Kyu rất quái dị, khóe miệng hắn ta đang mấp máy giống như đang nói điều gì đó.

Thấy hắn ta như vậy, Triệu Ngọc không kịp gọi điện thoại mà vội vàng chạy đến bên cạnh Kang Kyu, thấp giọng hỏi: “Mày… Mày vừa nói cái gì? Là con trai của Lee Bon Seong ư?”

Kết quả, khi Triệu Ngọc vừa mới nói như vậy thì trên mặt Kang Kyu lại lộ ra một nụ cười càng quái dị hơn, sau đó ông ta thoi thóp nói với Triệu Ngọc: “Tao… Tao nói là… những lời… chôn… chôn cùng này, phải là… phải là do tao nói mới đúng… Ha… Ha ha ha…”

Hả!?

Triệu Ngọc dường như đã nghe hiểu cái gì đó, hắn nhìn quẻ biến dị song Khôn trong đầu mình rồi lại nhìn vẻ mặt của Kang Kyu, trái tim giật thót!

Hỏng rồi!

Chỉ trong thoáng chốc, hắn đã nghĩ ra một chuyện, nếu như Kang Kyu biết rõ Lundy có nhiều đàn em với thực lực mạnh mẽ đến vậy thì… Làm sao mà ông ta dám bắn chết Lundy trong căn phòng bí mật kia chứ?

Chẳng lẽ… ông ta thật sự chỉ sợ Lundy sẽ lấy ông ta ra làm giao dịch với Lee Bon Seong thôi sao?

Hay là…

Hay là…

Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn kỹ căn phòng máy này. Thiết bị dụng cụ ở đây đều rất tiên tiến, chắc là cơ sở liên lạc thu thập tin tức của bọn chúng.

Mới vừa rồi… Yusuf chạy theo hành lang sang bên kia, có phải là cửa ra đang ở bên kia không?

Vậy thì…

Tại sao Kang Kyu không chạy tới cửa ra mà lại bị tên tóc xoăn chặn lại trong căn phòng máy này chứ?

Chẳng lẽ…

Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy ở chỗ sâu trong phòng máy có một cánh cửa ngầm đang mở. Hắn vội vàng đứng lên, lao vụt về phía cánh cửa ngầm đó.

Kết quả, khi hắn chạy tới trước cánh cửa ngầm thì trước mắt bất ngờ xuất hiện một thiết bị có thời gian đang đếm ngược, chỉ thấy thời gian biểu hiện trên mặt đồng hồ là:

36… 35… 34…