← Quay lại trang sách

Chương 2006 Chôn cùng

Mẹ kiếp!Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại ba mươi giây mà đột nhiên cảm thấy rất thoang mang.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển tới mức độ này, còn có cả mai phục nữa chứ!

Rõ ràng đồng hồ đếm ngược này không phải thứ tốt gì. Chắc chắn khi về 0 thì nơi này sẽ bị phá hủy ngay tức khắc…

Nhưng mà…

Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chợt nhớ tới mình vẫn luôn mở máy thăm dò tàng hình nhưng trên cả con đường này đều không dò được thứ gì có thể gây nổ cả.

Vậy cái đồng hồ đếm ngược này dùng để làm gì chứ?

Câu nói vừa rồi của Kang Kyu đã chứng tỏ rằng ông ta muốn tất cả mọi người đều chôn theo cùng ông ta… Vậy thì… chôn theo như thế nào?

Ba mươi giây… Quá ngắn, vốn… Vốn đâu kịp?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng kiểm tra đồng hồ, hắn muốn sử dụng mệnh lệnh hacker để cưỡng chế ngăn cản, nhưng đây chỉ là một cái đồng hồ, không có hệ thống điện tử cho nên không thể nào sử dụng mệnh lệnh hacker được!

“Anh rể… Anh rể…” Lúc này, Đinh Lam đi theo vào và nói với Triệu Ngọc: “Kang Kyu đã chết rồi… Hả?”

Sau khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược, Đinh Lam cũng bị dọa sợ giật mình.

“Đây là…”

“Không còn kịp nữa rồi…” Triệu Ngọc nói: “Chạy mau đi! Không thể quan tâm cái gì được nữa rồi!”

“Nhưng mà…” Đinh Lam muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc nhận ra có vấn đề, bèn thúc giục hỏi: “Em muốn nói cái gì?”

“Ừm…” Đinh Lam nhíu chặt hai hàng chân mày lại, nói: “Lúc em bị nhốt có nhìn thấy một bé trai ở phòng bên cạnh! Có khi nào đứa bé đó là con trai của Lee Bon Seong không?”

“Vô dụng thôi!” Triệu Ngọc nói: “Kang Kyu đã giết nó rồi!”

“Không đâu!” Đinh Lam sốt ruột nói: “Lúc bị dẫn tới bể cá, em vẫn còn thấy nó mà! Trong thời gian ngắn như vậy chắc là… chắc là…”

“Hả?” Triệu Ngọc nghe mà giật mình rồi vội vàng hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Bên kia căn phòng bí mật, trong căn phòng có cánh cửa trắng!” Đinh Lam nói: “Nhưng mà… Đã không còn kịp nữa rồi!”

Trong lúc hai người nói chuyện, đồng hồ đếm ngược chỉ còn vẻn vẹn hai mươi giây…

Chậc chậc…

Dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc xoay thật nhanh, cố gắng suy nghĩ điều gì đó…

Nhưng thời gian quá gấp rút, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều!

“Được rồi! Liều một phen đi!” Triệu Ngọc nói với Đinh Lam: “Em dẫn anh đi, trong thời gian ngắn ngủi thế này thì chúng ta không có khả năng chạy thoát, nên cứ quyết định đánh cược một lần vậy!”

“Được!” Việc đã đến nước này, Đinh Lam cũng không hề do dự mà lập tức chạy ra bên ngoài với Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc vừa mới bước ra cửa đã phát hiện một chi tiết.

Hắn nhìn thấy cạnh cửa căn phòng nhỏ này có rải rác một số đồ vật khác với những nơi khác, mà bình thở oxy trong đó lại vô cùng nổi bật…

“Ấy?” Triệu Ngọc dường như đã hiểu ra điều gì đó, cho nên vội vàng gọi Đinh Lam lại, sau đó ngồi xuống kiểm tra.

“Đây là…” Vốn hiểu biết của Đinh Lam sâu rộng hơn Triệu Ngọc cho nên cô vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay: “Đây không phải bình dưỡng khí để lặn sao? Chỗ này là hành lang trong lòng đất thì cần bình dưỡng khí lặn để làm gì?”

“Theo trạng thái bày rải rác này…” Triệu Ngọc nhìn Kang Kyu ở phía xa xa, đôi mắt bỗng dưng sáng lên: “Kang Kyu vốn định mang theo bình dưỡng khí này để chạy trốn… Cho nên…”

“Cho nên nơi này sẽ bị ngập nước sao?” Đinh Lam lập tức đoán được câu trả lời.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Anh đã xem bản đồ ở nơi này rồi, bên cạnh công viên nước có một cái đập chứa nước, chẳng lẽ…”

Hắn nhìn đồng hồ đếm ngược, đến lúc này mới hiểu ra dụng ý của Kang Kyu, rồi lập tức nhớ lại tình huống của căn cứ dưới đáy biển.

Nếu như hắn không đoán sai thì Kang Kyu sẽ cho nổ tung đập chứa nước, dẫn nước từ hồ chứa vào phá hủy mọi thứ ở nơi này…

Ông trời ơi!

Bây giờ chỉ còn lại có mười mấy giây…

“Anh rể” Lúc này, Đinh Lam lại đi trở về căn phòng nhỏ khi trước rồi chỉ vào một cái kệ trên vách tường và nói: “Anh nhìn này, ở đây có rất nhiều bình dưỡng khí và máy thở oxy này!”

“Ồ?” Triệu Ngọc đi vào nhìn thử, đúng là thấy rất nhiều thiết bị dùng để lặn.

Hắn lẩm bẩm: “Đậu xanh rau má, Kang Kyu thích nuôi cá, không ngờ lại thích nuôi tới mức độ này!”

“Đinh Lam, mau lên…” Triệu Ngọc nhặt một cái bình dưỡng khí nhỏ lên và nói với Đinh Lam: “Em cầm theo cái bình bên ngoài, chúng ta mau đi cứu con trai của Lee Bon Seong! Đi thôi…”

Đinh Lam không dám chậm trễ, cô vội vàng nhặt bình dưỡng khí với máy thở dưới đất lên rồi cùng Triệu Ngọc rời khỏi phòng máy, đi vào trong hành lang tối mịt…

Lúc đi ngang qua cửa, Triệu Ngọc nhìn thấy có rất nhiều thi thể nằm ở đó. Đương nhiên, tên tóc xoăn còn sống, chỉ bị hôn mê thôi, nhưng mà… Lúc này, Triệu Ngọc không thể đi cứu hắn ta được!

Người này một lòng muốn chết, cho dù Triệu Ngọc đưa bình dưỡng khí cho hắn ta thì hắn ta cũng không thể sống được…

Sau khi đi vào hành lang, hai người không dám dừng lại dù chỉ một giây, mà chạy nhanh như bay vào chỗ sâu.

Kết quả, khi hai người đi ngang qua phòng khách thì bất ngờ nhìn thấy nơi này còn có mấy tên binh sĩ đã tỉnh lại, bọn chúng đang lảo đảo, rõ ràng còn chưa bình thường trở lại.

Nhưng khi Triệu Ngọc và Đinh Lam đi qua thì bọn chúng lại nâng súng lên.

Trong thời điểm thế này, Triệu Ngọc không có tâm trạng đâu mà đánh nhau với bọn chúng, cho nên hắn vội vàng kéo Đinh Lam chạy trốn tới bên kia của sảnh lớn.

Đoàng đoàng! Đoàng đoàng!

Cuối cùng kẻ địch vẫn nổ súng, nhưng Triệu Ngọc và Đinh Lam người thì có áo chống đạn, người thì chạy nhanh cho nên chẳng mấy chốc đã biến mất trong sảnh lớn.

“Mau lên… Bên này!” Đinh Lam dẫn Triệu Ngọc rẽ tới quẹo lui một lúc mới tìm được một căn phòng có khung cửa màu trắng.

Trước cửa phòng có hai thi thể nằm dưới đất, rõ ràng đều là đàn em của Kang Kyu.

Trong tình thế vô cùng khẩn cấp, Triệu Ngọc quyết định sử dụng chìa khóa vạn năng, chỉ vài giây đã mở được cửa phòng ra.

Hai người tiến vào trong đó thì thấy đây là một căn phòng giống như chiếc thuyền vậy, trong phòng có một cái giường nhỏ, bên cạnh còn có một vài đồ chơi cho trẻ con.

“Lúc ấy, em bị nhốt ở cách vách” Đinh Lam nói: “Nơi đó có một cái giường phẫu thuật, em bị bắt mặc quần áo của bệnh nhân phẫu thuật… Còn nữa” Đinh Lam nói tiếp: “Dưới mặt đất có cơ quan, thỉnh thoảng sẽ lắc lư giống như một chiếc thuyền vậy!”

Ồ…

Cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu rõ mánh lới của Kang Kyu rồi. Hắn ta cố ý thiết kế nơi này thành một chiếc thuyền khiến cho người bị nhốt lầm tưởng nơi này là trên một chiếc thuyền lớn.

Phải nói là ý tưởng này rất là tài tình, thậm chí còn gạt được Triệu Ngọc mà.

Nhớ lại khi nghe lời miêu tả của Miêu Khôn, Triệu Ngọc đã phái người ra biển tìm một chiếc thuyền lớn, nhưng nào ngờ căn phòng giam thật sự lại nằm ở chỗ này.

“Nhóc ơi…” Đinh Lam nhìn xuống gậm giường: “Chúng tôi tới cứu cháu đây…”

Nhưng Đinh Lam còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng ầm vang dữ dội truyền từ nơi nào rất xa tới. Ngay sau đó, mặt đất đột nhiên rung rắc dữ dội, cả căn phòng cũng lắc lư theo…

Chắc đồng hồ đếm ngược đã kết thúc rồi…

“Á!” Không ngờ vào đúng lúc này thì trong tủ quần áo bên kia lại có một bé trai chạy vọt ra và xông về phía Đinh Lam.

Bé trai bịt lỗ tai lại, chắc cậu bé đã bị tiếng nổ thình lình dọa sợ.

Đinh Lam thấy đứa bé còn sống thì rất vui mừng, cô ôm đứa bé vào lòng…

Triệu Ngọc thấy đứa bé này là con lai nhưng có thể nhìn ra được bóng dáng của Lee Bon Seong cho nên chắc chắn là con của hắn ta rồi!

Trong lúc này, tiếng ầm ầm từ xa truyền tới không những không yếu đi mà càng ngày càng ầm vang, càng ngày càng đến gần, mặc dù mặt đất không rung lắc nữa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đang lao tới rất nhanh…

“Anh rể…” Cho dù là người đã từng trải qua nhiều hoàn cảnh nguy hiểm nhưng giờ phút này Đinh Lam vẫn sợ không còn chút máu.

“Mau lên!” Triệu Ngọc lấy bình dưỡng khí của mình ra giục Đinh Lam: “Mau đeo vào cho đứa bé! Còn cả em nữa…”

“Ừm…” Đinh Lam vội vàng đeo máy thở cho đứa bé, còn Triệu Ngọc thì chạy tới cửa, khép cửa phòng lại.

Ngay vào lúc hắn đóng cửa phòng thì đã nghe thấy có tiếng nước chảy ầm ầm truyền từ chỗ sâu trong hành lang tới…