← Quay lại trang sách

Chương 2007 Chim bất tử

Khụ khụ…Khụ khụ…

Sau một hồi ho khan dữ dội, Tịch Mộng Na tỉnh lại giữa một khung cảnh hỗn độn.

Cô ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh sáng, ý thức bản năng cho cô ta biết rằng mình đã chuyển sang một nơi khác, chứ không còn ở nơi lúc trước cô ta ngất xỉu nữa rồi.

Trong lúc đầu óc còn đang mơ hồ, cô ta vẫn nhớ là mình từng bị ngâm trong nước. Có lẽ trong cái sảnh lúc trước mình ở xảy ra lũ lụt, nhấn chìm tất cả mọi thứ…

Nhưng mà… chuyện cô ta làm sao bị trôi đến một nơi xa lạ như thế này, cùng với tại sao cô ta không bị chết chìm trong nước thì cô ta lại không biết.

Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều đồ vật linh tinh bị dòng nước cuốn trôi, mà giữa đám đồ vật đó còn xen lẫn rất nhiều thi thể.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện dưới người mình là nham thạch trơn nhẵn, dường như mình bị cuốn tới một hang động nào đó rồi.

Hang động nối liền với cửa ra căn phòng bí mật bên dưới, sau khi lũ lụt chảy ngược xuống dưới đất thì đều từ nơi này chảy đi…

Cô ta ngẩng đầu lên định nhìn xem ánh sáng rọi xuống từ nơi nào, kết quả còn chưa nhìn thấy ánh sáng thì cô ta đã thấy một gương mặt phụ nữ vô cùng nghiêm khắc!

Răng rắc…

Một tiếng kim loại vang lên, Tịch Mộng Na đã bị người phụ nữ này còng tay lại.

“Đây là Tịch Mộng Na!” Một giọng đàn ông nói tiếng Trung vang lên phía sau, chính là Tiêu Hàng.

Tiêu Hàng đi nhanh tới trước mặt Tịch Mộng Na rồi ngồi xuống kiểm tra thương tích trên người cô ta, sau đó mới lo lắng hỏi: “Tịch Mộng Na… Mau nói cho tôi biết, Triệu… Triệu Ngọc đâu rồi?”

Tiêu Hàng vừa mới đặt câu hỏi thì người phụ nữ kia đã lập tức ra lệnh với những người sau lưng: “Mau lên, các anh vào trong tìm người sống sót, nhất là phải tìm cho ra Triệu Ngọc!”

Người phụ nữ này chính là cảnh sát Lee Jin Ju người Hàn Quốc. Cấp dưới của cô ta vừa nghe mệnh lệnh đã lập tức đi vào căn phòng bí mật dưới đất để lục soát…

“Triệu Ngọc… Khụ khụ…” Tịch Mộng Na giật giật thân thể, ngẩng đầu lên nói với Lee Jin Ju: “Triệu Ngọc đã chết từ lâu rồi!”

“Cái gì?” Tiêu Hàng sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Nói mau, anh ta… Anh ta chết thế nào?”

“Anh ta chết rồi…” Không ngờ ánh mắt Tịch Mộng Na lại trở nên trống rỗng, nhưng trong hốc mắt lại có nước vờn quanh: “Anh ta không thể nào còn sống được đâu! Anh ta… Anh ta nên chết từ lâu rồi… Ưm…”

Tịch Mộng Na rên rỉ một tiếng, đến lúc này cô ta mới phát hiện ra cả người mình chỗ nào cũng đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Còn có rất nhiều nơi như bắp đùi và bả vai đều bị thương, thậm chí còn bị mấy mảnh thủy tinh cắm vào nữa…

Phù…

Lee Jin Ju thở ra một hơi, làm sao mà cô ta không biết chứ, dưới tình huống thế này thì rất khó có người còn sống!

Dựa vào tin tình báo thì nước trong hồ chứa đã đổ xuống toàn bộ lối đi dưới đất, mặc dù sau khi con lũ đi qua thì sẽ chảy theo vách đá và khe hở. Nhưng sau một hồi nước đổ ngược từ chỗ thấp đến chỗ cao dữ dội như vậy, làm sao còn có người sống sót được chứ?

Tiêu Hàng cũng chán nản, nhưng vẫn gọi nhân viên y tế tới cứu chữa cho Tịch Mộng Na. Dù sao Tịch Mộng Na cũng là nhân chứng quan trọng, nếu không còn người nào sống sót thì chỉ có một mình cô ta biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì thôi!

“Sếp ơi, sếp ơi…”

Không ngờ ngay lúc tâm trạng mọi người đều sa sút thì trong hầm ngầm lại truyền tới một tiếng hô hoán vô cùng hưng phấn của nhân viên cứu hộ.

“Hả?”

Lee Jin Ju và Tiêu Hàng cùng ngẩng đầu lên, vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy rất nhiều nhân viên cứu hộ đang vây quanh hai người đi từ dưới mặt đất ra, rõ ràng là hai người may mắn còn sống.

Chờ tới khi hai người đi tới cửa, bọn họ mới nhìn rõ người sống không chỉ hai người mà là ba người. Ở giữa hai người lớn còn có một bé trai với nét đặc trưng châu Âu!

“Hả!?” Tiêu Hàng nhanh mắt lập tức nhận ra hai người lớn đó chính là Triệu Ngọc và Đinh Lam, thế là anh ta vội vàng tiến lên đón: “Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, không ngờ hai người… Không ngờ hai người đều còn sống!?”

“Hừ…” Đinh Lam tức giận lườm anh ta: “Làm sao? Ý của anh là tôi không nên còn sống à?”

“Khụ khụ… Nói gì vậy không biết! Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột thôi. Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiêu Hàng nhìn chằm chằm Triệu Ngọc và Đinh Lam, nghiền ngẫm nói: “Đúng là bộ đồ hai người mặc nhẹ nhàng lắm đó!”

Chỉ thấy Triệu Ngọc mặc quần bơi, Đinh Lam mặc quần áo nàng tiên cá, không phải “nhẹ nhàng” thì là gì?

“Triệu Ngọc…” Lee Jin Ju cũng vội vàng tiến lên, ngạc nhiên hỏi: “Anh đúng là chim bất tử trong truyền thuyết à? Hai người… Hai người, làm sao hai người tránh thoát được vậy? Mà… Bé trai này…” Ngay sau đó, Lee Jin Ju dời mắt sang cậu bé.

“Mau!” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng mượn điện thoại di động của Lee Jin Ju.

Lee Jin Ju không dám chậm trễ, vừa bảo nhân viên y tế kiểm tra cho ba người Triệu Ngọc vừa lấy điện thoại của mình ra đưa cho hắn.

Triệu Ngọc vừa nhận điện thoại thì lập tức hất nhân viên y tế ra rồi chạy đến một góc không người để gọi điện thoại cho Lee Bon Seong!

“A lô?” Sau khi điện thoại được nối máy, Lee Bon Seong ở đầu dây bên kia rất là hưng phấn nói: “Triệu Ngọc, cậu… cậu không sao chứ? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ông Lee à, đừng nói chuyện này vội, tôi hỏi ông…” Triệu Ngọc hỏi dồn dập: “Người nhà Lundy sao rồi? Ông không ra tay với họ đấy chứ?”

“Còn, còn mà!” Lee Bon Seong nói: “Xin lỗi chuyện lúc trước, tôi không nên tự tiện thay đổi kế hoạch, suýt nữa đã phá hỏng chuyện lớn rồi!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc hoảng sợ: “Đừng nói là ông vẫn còn ở trong nhà Lundy đấy nhé? Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Ông điên rồi à?”

“Là do tôi phạm sai lầm trước!” Lee Bon Seong trịnh trọng nói: “Lúc còn chưa nhận được tin tức xác thực từ cậu thì tôi sẽ không đi đâu cả!”

“Cái tên điên này! Ông nghe đây” Triệu Ngọc sốt ruột quát lên: “Ông rút lui ngay đi! Lundy chết rồi, Kang Kyu cũng đã chết rồi. Họa không tính với vợ con, ông tha cho người nhà ông ta đi!”

“Hả?” Lee Bon Seong kinh hãi: “Rốt… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ… chết hết cả rồi sao? Chết thế nào?”

“Lục đục nội bộ! Tình hình vừa rồi rất rối loạn!” Nói xong, Triệu Ngọc bèn kể lại mọi chuyện cho Lee Bon Seong biết: “Đúng rồi ông Lee, tôi nói cho ông một tin mừng! Kang Kyu nói dối đấy, con trai ông còn sống, chúng tôi đã tìm được cậu bé rồi!”

Đoàng!

Không ngờ Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng súng từ trong điện thoại vọng ra.

Hỏng rồi!

Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng nói: “Lee Bon Seong, Lee Bon Seong, sao rồi? Sao rồi?”

“Ưm…” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dốc của Lee Bon Seong: “Không sao, chỉ là người của bọn chúng tới thôi!”

Chết tiệt!

Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra mình gọi tới quá trễ. Theo kế hoạch thì Lee Bon Seong đã nên sớm rút lui rồi. Bởi vì hắn ta ở lại trong trang viên của Lundy thêm một phút thì sẽ càng nguy hiểm vô cùng!

“Mau lên!” Triệu Ngọc thúc giục: “Chạy mau đi!”

“Cậu yên tâm đi!” Lee Bon Seong nói: “Tôi có con tin trong tay… Triệu Ngọc…” Tiếng nói trong điện thoại hơi bị đứt quãng: “Phiền cậu chuyện này, có thể cho tôi nhìn Abby một cái được không?”

Abby là tên của con trai hắn ta.

“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc mắng: “Đã tới lúc này rồi, ông mau chạy đi, chạy ra thì cha con hai người sẽ được đoàn tụ! Ông có thể làm được mà!”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc có thể nghe thấy tiếng súng bên phía Lee Bon Seong ngày càng dữ dội hơn.

Nghe vậy, Triệu Ngọc rất muốn lập tức bay đến bên đó giúp đỡ Lee Bon Seong một tay, nhưng hắn biết bây giờ Lee Bon Seong đang ở bên kia bán cầu!

“Mau lên… Có thể nhìn thấy con trai” Lee Bon Seong vừa nổ súng phản kích vừa năn nỉ Triệu Ngọc: “Có chết cũng đáng…”

“Được! Được! Ông đợi nhé…” Triệu Ngọc nói rồi lập tức chuyển cuộc gọi sang gọi video, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh con trai của Lee Bon Seong, dời màn hình nhắm ngay cậu bé.

“Chú? Sao lại là chú?” Lúc này, cậu bé Abby mở to hai mắt hỏi về phía bên kia điện thoại: “Chú đang làm gì thế? Đang bắn súng ạ?”

Đứa bé nói bằng tiếng Anh không quá tiêu chuẩn, chắc do sống ở nước ngoài quá lâu nên không biết tiếng Hàn.

“Ab… Abby…” Lee Bon Seong bên kia màn hình thở hồng hộc, nhưng trong lời nói lại tràn ngập sự vui vẻ và yên tâm: “Con không sao chứ? Con an toàn chứ?”

Lee Jin Ju nghe thấy tiếng của Lee Bon Seong thì lập tức đến gần nhưng chỉ nhìn xa xa chứ không dám xen miệng vào.

Rõ ràng cô ta cũng nghe thấy tiếng súng bên phía Lee Bon Seong, cảm nhận được bên kia đang gặp nguy hiểm.

“Vâng!” Abby gật mạnh đầu: “Con không sao! Vừa rồi con còn chơi lặn nước với chú và dì nữa đấy! Còn dùng cả bình dưỡng khí nữa, chơi rất vui…”

“Tốt lắm, tốt lắm…” Vào giờ phút này, giọng nói của Lee Bon Seong đã trở nên nghẹn ngào và hơi nức nở rồi. Dù là một người rắn rỏi xông pha trận mạc cũng không chống cự nổi tình cảm huyết thống thâm tình.

Lúc này, tiếng súng trong điện thoại di động đã ngày càng dày đặc hơn, Lee Jin Ju thật sự không thể chờ được nữa, vội vàng nói: “Tiền bối! Nếu anh không thể kiên trì được nữa thì hãy đầu hàng đi! Cho dù thế nào thì còn sống vẫn tốt hơn! Chúng ta còn có cơ hội…”

“Jin… Jin Ju…” Lee Bon Seong nghe thấy tiếng của Lee Jin Ju thì lập tức chuyển cuộc điện thoại video thành trạng thái gọi điện và nói với cô ta: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì đâu! Bây giờ tôi đã là kẻ phản bội, lại còn tiến hành tấn công khủng bố ngay trên lãnh thổ quốc gia mình nữa, tất cả mọi chuyện đều là hành vi cá nhân của tôi! Chỉ cần cô biết tôi trung thành với quốc gia là tốt rồi! Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ…”

“Tiền bối…” Lee Jin Ju nghe đến đây thì nước mắt đã tuôn như mưa, nóng nảy khuyên nhủ: “Anh nghe tôi này, cho dù thế nào cũng phải sống, coi như… Là vì con trai của anh đi!”

“Được rồi, yên tâm đi Jin Ju! Cô đưa điện thoại cho Triệu Ngọc đi…” Sau khi Lee Bon Seong đồng ý xong lại bỗng nhiên chuyển đề tài.

Lee Jin Ju không dám chậm trễ, vội vàng đưa điện thoại cho Triệu Ngọc.

“Triệu Ngọc!” Lee Bon Seong nói dồn dập: “Cứ xem như là nể mặt Miêu Khôn, cậu hãy hứa với tôi một chuyện đi, có được không?”

“Hả? Chuyện gì?” Triệu Ngọc bất ngờ, không hiểu tại sao trong thời khắc quan trọng này mà Lee Bon Seong lại bỗng nhiên nhắc tới Miêu Khôn.

“Tôi muốn cậu làm cha nuôi của Abby!” Lee Bon Seong vô cùng nghiêm túc nói gằn từng chữ: “Sau này, nó chính là con trai của cậu, hãy giúp tôi… giúp tôi chăm sóc nó thật tốt nhé!!!”

Lee Bon Seong vừa dứt lời, một tiếng nổ vang bỗng truyền từ trong điện thoại ra, sau đó cuộc gọi đã bị gián đoạn…