← Quay lại trang sách

Chương 2008 Nút thắt

Chín giờ tối, trong một quán ăn Hàn Quốc gần Cục Cảnh sát Gwangju“Amerola và đồng bọn của cô ta đều đã bị chúng tôi khống chế rồi” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc: “Nhưng mà đến tận bây giờ, họ vẫn chưa khai báo tại sao bọn họ muốn đến phòng vật chứng của Ban Tình báo và tới phòng vật chứng đó để tìm thứ gì”

“Anh cứ yên tâm” Lee Jin Ju nói như an ủi: “Nơi đó chắc chắn không phải kho báu của Tịch Vĩ đâu! Tôi nghĩ chắc phải có manh mối nào đó để tìm được kho báu chứ?”

Vào lúc này, trước bàn ăn chỉ có hai người là Triệu Ngọc và Lee Jin Ju. Hai người tìm một vị trí yên tĩnh vừa thưởng thức món ăn đặc sắc của Hàn Quốc vừa trao đổi những vấn đề liên quan đến vụ án.

Nơi này là quán ăn ngoài trời, trăng sáng sao thưa, gió biển khẽ thổi qua khuôn mặt làm cho tâm trạng của người ta vô cùng thoải mái.

“Không sao cả” Triệu Ngọc nói: “Tôi vốn chẳng quan tâm đến chuyện này! Cô cứ thẩm vấn đi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nói ra thôi! Đừng thấy Amerola còn trẻ tuổi nhưng thật ra lại là một kẻ lọc lõi đấy, chắc cô ta đang chờ để làm giao dịch với các cô thôi!”

“Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!” Lee Jin Ju tỏ rõ thái độ của mình: “Tôi cũng như anh vậy, thà rằng kho báu của Tịch Vĩ chẳng bao giờ có người biết thì hơn. Bởi vì nó không liên quan đến tôi, tốt nhất là đừng hỏi ra cái gì cả”

Triệu Ngọc nghe thấy vậy chỉ cười nhạt.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu như ngay cả Lundy cũng thèm muốn kho báu của Tịch Vĩ thì đương nhiên kho báu này sẽ rất dồi dào, người nào có thể tìm thấy thì người đó phát tài to rồi.

Nhưng vấn đề khó bây giờ là ở chỗ nó quá có giá trị, mà đồ vật bên trong đều là do Tịch Vĩ dùng đủ các thủ đoạn phi pháp để cướp đoạt ăn cắp của các quốc gia.

Cho nên vô hình trung, thứ này đã trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Dựa vào các manh mối để lại thì vị trí của kho báu này rất có thể nằm ở ngay Hàn Quốc. Cho nên, phía Hàn Quốc cũng không muốn tìm được kho báu này.

Bởi vì một khi tìm ra kho báu sẽ khiến cho quốc gia bọn họ rước thêm nhiều phiền toái lớn. Chuyện này sẽ đẩy bọn họ tới nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, bị các quốc gia khác chỉ trích.

Đến cuối cùng, bọn họ buộc phải dựa theo những điều luật quốc tế liên quan để xử lý những món đồ vô giá kia. Đúng là mất còn nhiều hơn được!

Nếu vậy thì thà ứng phó một cách qua loa cẩu thả, chờ vụ việc này dần lặng xuống thì lại nghĩ cách đánh chiếm kho báu.

Chính bởi vì vậy, bọn họ mới không tích cực trong việc tra hỏi Amerola hay chuyện tìm kho báu.

Triệu Ngọc cũng nghĩ như thế. Bây giờ có lẽ hắn có thể tiến hành điều tra kho báu qua Tịch Mộng Na, nhưng sau khi tìm được kho báu thì hắn cũng không xử lý được.

Nếu đã vậy thì thà không động vào thứ này còn hơn.

“Canh kim chi họ Song, thịt bò nướng Gwangju…” Lúc này, nhân viên phục vụ bưng mấy món ăn với phong cách độc đáo mới mẻ đặt lên bàn ăn.

“Oa, cảnh sát Lee chi tốn kém nhỉ, vừa mới nhìn thôi đã biết đắt rồi!” Triệu Ngọc lập tức gắp một miếng thịt bò lên thưởng thức: “Ồ… Thơm quá đi…”

“Ừm, thần thám Triệu thích là được rồi. Tôi đã hứa với anh thì đương nhiên phải mời anh đi ăn món chính cống chứ!” Lee Jin Ju thản nhiên nói, nhưng trên mặt vẫn khó nén nổi sự thương cảm.

Triệu Ngọc biết là cô ta còn đang cảm thấy đau buồn vì chuyện của Lee Bon Seong.

“Đúng là khéo quá” Triệu Ngọc nói: “Mấy ngày trước, tôi vừa mới xem một bộ phim cảnh sát tội phạm của Hàn Quốc, trong đó có một thám tử nói rất hay, anh ta nói… Kiếp trước, mỗi một nhân viên cảnh sát đều là tội phạm đã từng gây ra tội lỗi, nên kiếp này phải làm cảnh sát để chuộc tội! Lee Bon Seong đã hoàn thành sứ mệnh của ông ấy rồi. Cuối cùng, kiếp sau cũng có thể nhẹ nhõm làm người tốt rồi…”

Vừa nhắc tới Lee Bon Seong, ánh mắt Lee Jin Ju đã lập tức sa sầm xuống. Cô ta nói: “Tôi vừa nhận được một tin tức mới nhất, mặc dù bên Mỹ giữ bí mật không nói ra nhưng mà công ty khoa học công nghệ của Lundy chắc phải đổi chủ rồi!”

“Ừm…” Trong lòng Triệu Ngọc nặng nề: “Nếu vậy thì người nhà của Lundy…”

“Nên như vậy!” Lee Jin Ju gật đầu nói: “Những người đã xông vào đó không phải để cứu người.

Tôi luôn cho rằng Lundy cũng chỉ là một quân cờ mà thôi! Có lẽ phía sau ông ta còn có một người điều khiển đang lẩn trốn sâu hơn nữa! Những chuyện mà chúng ta làm chỉ có thể hình dung bằng cụm từ ‘kết thúc một phân đoạn’ thôi…”

“Vậy còn… Lee Bon Seong thì sao?” Mặc dù đã đoán được kết quả nhưng Triệu Ngọc vẫn muốn hỏi một câu.

“Nghe nói…” Lee Jin Ju than thở nói: “Một vụ nổ đã xảy ra ở hiện trường, không còn ai sống sót cả! Tôi e rằng sẽ mất một thời gian để chờ lời giải thích chính thức về vấn đề này. Tiền bối, anh ấy… Haiz!”

“Cứu được con trai nhưng hai cha con vẫn không thể đoàn viên, thật là đáng tiếc!” Nói đến đây, Triệu Ngọc lập tức đặt đũa xuống, hắn không ăn nổi nữa rồi.

“Thần thám Triệu, tôi đã nghe thấy câu nói cuối cùng của tiền bối Lee!” Bỗng nhiên, Lee Jin Ju đổi đề tài: “Tôi đã phái người đi điều tra, toàn bộ người có quan hệ với Abby đều đã bị giết hại rồi! Bây giờ, cậu bé thật sự là một đứa trẻ mồ côi đáng thương, anh…”

“Không lẽ cô đang muốn nói” Triệu Ngọc nói: “Là để tôi nuôi nó? Cô không sợ tôi không chăm sóc tốt được cho nó sao?”

“Tôi đang suy nghĩ…” Lee Jin Ju nói tới đây thì bỗng dưng bứt một sợi tóc của mình, sau đó thắt sợi tóc mảnh mai đó thành một nút chết rồi dùng sức vo chặt nó lại và nói: “Tiền bối Lee sắp xếp như vậy chắc là có ý đồ sâu xa của anh ấy…”

Lee Jin Ju nói rồi đưa sợi tóc thắt nút cho Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nhận lấy nhìn thử, nút thắt đã biến thành một cái gút nho nhỏ, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được.

“Ý đồ sâu xa gì?” Triệu Ngọc cầm tóc, cảm thấy không hiểu nổi.

“Tiền bối Lee kiêu ngạo luôn làm việc một mình, cho dù là ở bên trong thể chế hay là cùng với mấy ông già quốc tế kia thì anh ấy đều không biết cách xử lý các mối quan hệ cho tốt, chứ nói chi là những phần tử phạm tội từng bị anh ấy xử lý kia!” Lee Jin Ju giải thích: “Cho nên, nếu như để chúng tôi nuôi dưỡng đứa bé này thì e là…”

“Ha ha” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Xem ra bên các cô thật sự muốn tôi mang đứa bé này đi? Nếu có người biết đây là con trai của Lee Bon Seong thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả? Còn nữa…” Triệu Ngọc chỉ sợi tóc: “Ý cô là sao? Chẳng lẽ cô muốn tôi thả tóc vào trong thức ăn rồi quỵt bữa này à?”

“Không phải” Lee Jin Ju nhíu mày lại: “Thần thám Triệu, anh có thể mở cái nút thắt này ra được không?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc sửng sốt, nhìn kỹ cái nút thắt đã biến thành một cục, không ngờ Lee Jin Ju lại đưa ra yêu cầu này?

“Anh nói đúng” Lee Jin Ju cảm khái: “Chúng ta làm cảnh sát điều tra đều là để trả nợ! Tôi cho rằng nếu đứa trẻ do anh nuôi dưỡng thì sẽ không còn gì tốt hơn! Cho dù là hoàn cảnh của đất nước các anh, hay là cách anh làm người cũng đều khiến người khác yên tâm! Vả lại, làm vậy cũng là tôn trọng tâm nguyện cuối cùng của tiền bối Lee!”

“Đây…” Triệu Ngọc mân mê sợi tóc một chút rồi lắc đầu nói: “Đây là một nút chết, không thể nào mở ra được…”

Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Lee Jin Ju khẽ mỉm cười rồi lập tức nhận lấy sợi tóc kia, sau đó dán nút chết trên tóc vào lòng bàn tay trái.

Sau đó, cô ta siết chặt tay trái rồi lại khẽ xoa xoa, xoa hơn hai mươi cái mới xòe tay lấy sợi tóc ra, Triệu Ngọc ngạc nhiên nhìn thấy nút thắt trên sợi tóc kia đã mở miệng ra rồi.

Ngay sau đó, Lee Jin Ju nhẹ nhàng mở cái nút chết nhìn như không thể tháo được đó ra.

“Ồ!” Triệu Ngọc khâm phục: “Hôm nay tôi lại học được một chiêu nữa rồi! Không ngờ lòng bàn tay cũng có thể giải quyết được vấn đề…”

“Cho nên…” Lee Jin Ju thừa dịp nói: “Cho dù có khó khăn đến đâu thì đều có cách giải quyết tương ứng, vậy nên…”

“Được!” Triệu Ngọc như bừng tỉnh hiểu ra rồi gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ làm cha nuôi của đứa bé kia! Đúng rồi, nó tên là gì?”

“Abby!” Lee Jin Ju nói: “Cậu bé chỉ có một cái tên như vậy thôi!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, cầm lấy sợi tóc kia và nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ đặt một cái tên mới cho nó, bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ tên là Lý Kết!!!”