← Quay lại trang sách

Chương 2009 Lão quỷ

Buổi chiều hôm ấy, trong một quán mì nhỏ nào đó sắp đóng cửa ở phía trước hang động GwangjuMột ông lão mặc bộ đồ rằn ri rất rộng, dáng người hơi khom, râu ria xồm xoàm đang ăn ngấu ăn nghiến một bát mì udon.

“Khà…” Ông ta ăn trông vô cùng sảng khoái, thổi một hơi nóng rồi cảm khái bằng tiếng Ả Rập: “Đây là món ăn ngon nhất trên đời mà tôi từng ăn!”

Chủ quán nghe thấy ông ta nói bằng tiếng Ả Rập thì không khỏi liếc nhìn sang, chỉ mong ông ta có thể mau chóng tính tiền để mình đóng cửa sớm một chút.

Lúc này, tivi trong nhà đang mở chiếu một tin tức.

Ông lão không hiểu tiếng Hàn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ xuất hiện trong màn hình tivi có liên quan đến cảnh sát, chắc đã xảy ra án mạng gì rồi.

Vả lại, hình ảnh có liên quan tới đôi mắt còn nhiều lần xuất hiện trong màn hình.

Điều thú vị nhất là trong một bức ảnh còn có đôi mắt con người bị tô thành màu đen…

“Cái gì vậy?” Ông lão trừng mắt nhìn màn hình tivi: “Tại sao mắt người lại có thể biến thành màu đen? Đó chẳng phải là cầm thú à?”

Ông lão đang lẩm bẩm thì tivi bỗng nhiên lại đổi hình ảnh, một công viên nước xuất hiện, còn có hình ảnh đập chứa nước, thậm chí có thể thấy đập chứa nước bị vỡ, lũ lụt lao từ trong hang động ra, chảy về phía biển khơi…

Nghe thấy âm thanh trong tivi, chủ quán cũng dừng công việc mình đang làm, đi tới bên cạnh tivi để xem. Có thể thấy là ông ta cũng hơi khiếp sợ, miệng còn ra vẻ thông thạo lẩm bẩm điều gì đó.

“Ừm…” Lúc này, ông lão nhìn bát mì đã bị mình ăn hết sạch bèn vẫy tay với chủ quán, hô bằng tiếng Anh: “Ông chủ, phiền ông cho thêm một bát nữa!”

Chủ quán có thể nghe hiểu tiếng Anh, ông ta mất kiên nhẫn, quay đầu lại nói với ông lão: “Nếu ông đói đến thế thì tại sao không gọi thêm một bát nữa ngay từ đầu hả? Tôi phải làm lại từ đầu cho ông đấy, hiểu không?”

“Không sao, không sao…” Ông lão xua tay với chủ quán: “Người của tôi sẽ tới đây ngay ấy mà, đến lúc đó sẽ trả thêm tiền cho ông!”

Chủ quán nghe thấy vậy đành phải càu nhàu đi nấu mì cho ông ta lần nữa…

Chủ quán vừa đi, ông lão trừng mắt nhìn tivi rồi lẩm bẩm: “Không ngờ lại còn có bom, may mà mình chạy nhanh!”

Ông ta nói rồi đưa tay sờ đồ vật trong ngực mình, nơi đó có một khẩu súng lục, còn có máy tính bảng chứa cách tổng hợp đất hiếm.

Ông ta thầm tính toán, tài liệu này đương nhiên chẳng có ích lợi gì với ông ta cả. Nhưng nếu đem ra chợ đen bán thì giá trị chắc không nhỏ nhỉ?

Lúc này, bên ngoài quán mì bỗng dưng có một chiếc xe hơi màu đen chạy tới. Vừa nhìn chiếc xe hơi đó là biết nó rất đắt tiền, nó đỗ xịch trước cửa quán mì.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ Tây màu đen bước xuống. Do phía trên quán mì có treo biển quảng cáo nên ông lão không nhìn rõ mặt mũi người mới tới.

Nhưng trên mặt của ông lão vẫn lộ ra vẻ vui sướng, bởi vì lúc trước, ông ta đã liên lạc với đàn em của mình ở Hàn Quốc, xem ra chắc chắn là có người tới đón mình rồi!

Nhưng sự vui mừng dường như chỉ chợt lóe lên thôi, sau khi người đàn ông kia đi vào quán mì thì ông lão đã há hốc mồm.

Chỉ thấy người vừa tiến vào không phải ai khác mà chính là Miêu Khôn, người quen cũ của ông ta!!!

“Rất xin lỗi” Chủ quán nghe thấy bên ngoài có tiếng động bèn vội vàng chạy từ sau bếp ra, dùng tiếng Anh nói với Miêu Khôn: “Quán đã đóng cửa rồi!”

“Không sao đâu” Miêu Khôn không hề quay đầu lại, nói: “Tôi tới để tính tiền thay vị khách này!”

“À…” Bấy giờ chủ quán mới yên lòng gật đầu một cái rồi quay về bếp.

“Ha ha ha…” Miêu Khôn chỉ vào cái bát không rồi cười nói với ông lão: “Tù trưởng à, ông đói bụng lắm hả? Ông đúng là càng già càng dẻo dai đó, có nhiều chốt tuần tra canh phòng như vậy mà ông vẫn trốn thoát được!”

Đúng vậy, ông lão này chính là tù trưởng Yusuf.

“Ông!?” Yusuf nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi: “Làm sao ông tìm được tôi?”

Ông ta vừa nói vừa vội vàng nhìn ra bên ngoài.

“Không cần phải nhìn nữa!” Miêu Khôn vẫn mỉm cười nói: “Người của ông sẽ không tới đâu!”

“Ông…” Yusuf vô thức đè súng lục.

“Này?” Miêu Khôn trợn mắt nhìn ông ta, nói: “Chắc ông sẽ không nổ súng với tôi đâu nhỉ? Tôi tới một mình đấy!”

“À…”

Yusuf không phải kẻ ngốc, ông ta biết rõ Miêu Khôn không phải là kẻ địch của mình, cho nên ông ta lập tức thành thật lấy máy tính bảng và súng lục ra rồi đặt hết lên bàn.

“Haiz!” Miêu Khôn thở dài: “Làm vậy là tốt nhất, chí ít chúng ta không cần phải trở mặt với nhau! Tôi chỉ hỏi vài chuyện rồi đi ngay!”

“Vậy ông nói cho tôi biết trước” Yusuf hỏi: “Làm sao mà ông tìm được tôi?”

“Thứ này…” Miêu Khôn chỉ vào cái máy tính bảng: “Có cài đặt ẩn, chỉ cần ông khởi động ba lần thì nó sẽ tự động gửi vị trí đi, đây cũng là để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

“Nhưng mà…” Yusuf vẫn chưa hiểu: “Lundy khởi động một lần, sau đó tôi động vào một lần, tổng cộng mới chỉ có hai lần thôi mà?”

“Trước khi đi, Triệu Ngọc đã động vào một lần rồi!” Miêu Khôn lắc đầu: “Lão già này, tôi tìm ông không phải là để giải đề toán học với ông đâu!”

“Vậy… Amerola thì sao?” Yusuf run rẩy hỏi: “Cô ấy… Cô ấy thật sự là gián điệp hai mặt à? Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy mà cô ấy lại…”

“Sao vậy?” Miêu Khôn ngẩng đầu lên: “Ông còn muốn đi gặp cô ta một lần à? Nếu muốn thì lát nữa đi với tôi!”

“Miêu!” Yusuf trở nên khó chịu, nói: “Xem ra, cơn lũ kia đã không làm Triệu Ngọc chết chìm hả? Vậy thì tốt quá rồi! Được rồi, tôi biết ông muốn hỏi tôi cái gì! Đúng vậy, năm đó đúng là tôi đã bán đứng Lundy, bán thông tin của ông ta cho Tịch Vĩ! Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn biết ông ta bị Tịch Vĩ giam giữ!”

“Thật sao?” Miêu Khôn không thấy bất ngờ, lúc này bèn hỏi: “Vậy thì tại sao ông còn phải hao công tốn sức đi tìm Lundy chứ?”

“Một là giả vờ, để cho người khác không nghi ngờ tôi…” Yusuf run rẩy nói: “Một lý do khác là tôi muốn xác nhận xem rốt cuộc ông ta đã chết hay chưa?”

“Sao hả?” Miêu Khôn trừng mắt: “Chẳng lẽ nếu ông ta chưa chết thì ông sẽ tới chém một nhát à?”

“Không phải, ừm… Có lẽ… là vậy! Tôi không biết nữa” Yusuf ngập ngừng nói: “Dù sao, Tịch Vĩ mà chết thì mọi chuyện đã khác đi rồi! Tôi cũng không biết vì kim cương mà Tịch Vĩ lại ra tay với chúng ta! Hồi ở trên đảo Kỳ Tích, tôi còn đang sợ ông ta sẽ nói chuyện này ra đấy! Đây chính là vết nhơ của tôi, tôi ghét Lundy, chỉ là ghét thôi chứ chẳng tại sao cả…”

“Ông sai rồi!” Bỗng nhiên, Miêu Khôn vỗ xuống bàn: “Vết nhơ của ông không phải là ông bán đứng Lundy, mà là ông biết rõ chúng tôi đã cứu Lundy ra nhưng ông lại không nói sự thật mọi chuyện cho tôi biết! Nếu ông nói cho tôi biết sớm thì có lẽ đã không xảy ra chuyện bây giờ rồi! Ông hãy mở to hai mắt ra nhìn xem…” Miêu Khôn chỉ vào tivi: “Vì chuyện này mà đã chết bao nhiêu người rồi? Ngay cả Lee Bon Seong cũng phải chôn cùng đấy! Suýt nữa Triệu Ngọc cũng bị ông hại chết rồi!”

“Tôi… Tôi sai rồi…” Yusuf hối hận bụm mặt lại: “Tôi cứ cho rằng Tịch Vĩ chết rồi thì Lundy sẽ không biết tôi đã bán đứng ông ta! Nhưng tôi thật sự không ngờ tới… Amerola… Lại là người của ông ta…”

“Miêu!” Bỗng nhiên, Yusuf ngẩng đầu lên nói: “Tôi thừa nhận tôi đã làm một chuyện sai lầm! Nhưng ông hãy thử nghĩ mà xem, cho dù tôi nói với ông thì liệu có thể tránh khỏi tai nạn hôm nay không? Dù gì chúng ta cũng đâu biết Lundy lại là một kẻ cực đoan đến vậy? Chúng ta cũng không biết ông ta là boss lớn của tập đoàn siêu tội phạm mà! Trước đây, ông với Triệu Ngọc đã từng đắc tội với ông ta à?”

“Hừ! Lão quỷ!” Miêu Khôn liếc Yusuf một cái và nói: “Triệu Ngọc nói với tôi rằng ông bị người ta đánh ngất xỉu trong hầm ngầm. Xem ra ông chỉ giả vờ ngất thôi chứ cái gì cũng nghe thấy hết cả…”

“Đúng vậy!” Yusuf nhếch mép, chỉ vào máy tính bảng: “Chứ nếu không thì làm sao mà tôi biết cái máy tính này lại có giá trị đến vậy chứ?”

Yusuf vừa nói xong, bầu không khí trên bàn ăn bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn. Miêu Khôn cười, mà Yusuf cũng cười…

“Có đây…” Lúc này, chủ quán bưng một bát mì udon nóng hôi hổi tới.

“Ồ, thơm quá đi…” Miêu Khôn hít hà một hơi rồi vội vàng nói: “Làm tôi thèm ăn chết mất. Ông chủ, ông cũng làm cho tôi một bát nhé?”

“Ôi trời ơi quý khách à! Các ông không thể làm vậy được…” Ông chủ buồn bực: “Tôi đã nói là tôi muốn đóng cửa rồi mà…”

Kết quả Miêu Khôn rút một xấp tiền Won thật dày vỗ xuống bàn, ông chủ lập tức vui vẻ đi nấu mì…

“Tù trưởng, ông đúng là thất đức” Bên bàn ăn, Miêu Khôn lại nói: “Rõ ràng là ông có thể cứu được Triệu Ngọc và Đinh Lam, không ngờ lần nào ông cũng chạy trốn một mình!”

“Không, không, không. Ông tự đi hỏi Triệu Ngọc đi!” Yusuf phản bác lại: “Lúc cậu ta chạy trốn thì có nghĩ tới tôi không? Cậu ta thà cứu con gái của Tịch Vĩ chứ không muốn cứu lão già này…”

“Khụ!” Miêu Khôn mắng: “Ai bảo kỹ năng diễn xuất của ông tốt quá làm gì? Triệu Ngọc cho rằng ông đã chết rồi! Ông chỉ là đáng đời thôi…”