← Quay lại trang sách

Chương 2011 Thương cân động cốt một trăm ngày

Sau khi trở lại phòng của mình, Triệu Ngọc không kịp chờ đợi kiểm tra giao diện hệ thốngChỉ thấy trên giao diện hệ thống rõ ràng hiện lên, độ hoàn thành Kỳ Ngộ lần này của hắn vượt qua 1000%, đạt tới con số chưa từng có trong lịch sử, 1120%!

Trời đất ơi…

Triệu Ngọc khó nén kích động, từ khi có được hệ thống Kỳ Ngộ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó mình lại nhận được độ hoàn thành vượt quá một nghìn!

Quẻ biến dị song Khôn đúng là lợi hại!

Phía sau độ hoàn thành là số đạo cụ hắn nhận được lần này. Hắn lấy được tổng cộng 133 món đạo cụ có cấp bậc khác nhau, trong đó, số đạo cụ cực phẩm không hề dưới mười món, đúng là tới mức độ “cả người cả thần đều căm phẫn”!

Hắn vừa mới mở ra nhìn thì suýt chút nữa đã hoa mắt rồi.

Nhìn một lượt thì tỷ lệ đạo cụ màu đỏ ngày càng nhiều hơn, trừ mấy món đạo cụ bình thường như máy gây ngứa tàng hình, thuốc gây buồn nôn, thuốc mất thính giác vân vân ra thì hắn còn chiếm được các món đạo cụ thường gặp như ống nhòm vạn năng, máy mài vũ khí, côn điện tàng hình.

Ngoài ra, hắn còn nhận được các đạo cụ có tính tấn công như đạn hơi cay tàng hình, tia chớp tàng hình mà trước đây chưa từng mở được.

Nhất là một món đạo cụ tấn công cực phẩm cuối cùng càng hấp dẫn ánh mắt của Triệu Ngọc hơn, đó là máy duy trì laser!

Trên bảng giới thiệu có nói, sau khi sử dụng món đạo cụ này có thể duy trì hiệu quả laser của vũ khí thông thường đến mức độ gần như là vô địch.

Cũng có nghĩa là, nếu như hắn sử dụng laser lên một thanh bảo kiếm thì thanh bảo kiếm này thật sự có thể biến thành kiếm laser vô địch như trong phim “Chiến tranh giữa các vì sao”!

Đậu xanh rau má…

Khi nhìn những thứ không phải là vũ khí tấn công được bày la liệt, đúng là cần có cái gì thì có cái đó. Có máy bay và quần áo tàng hình mà hắn vẫn luôn mơ ước, ngay cả quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp và quần áo vũ trụ tàng hình cũng xuất hiện…

Một giây đó, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy hạnh phúc nổ tung trong một cái nháy mắt, nhưng mà thu hoạch của hắn vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi hắn tra xét hệ thống mới phát hiện sau Kỳ Ngộ lần này thì tổng điểm tích lũy của hắn đã đạt đến một độ cao mới tinh, 130000 điểm.

Đã vượt yêu cầu thăng cấp rất xa rồi, tức là có thể thăng cấp hệ thống lần nữa.

Được thôi!

Triệu Ngọc hầm hè xoa tay, không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức ấn xuống nút thăng cấp, muốn lập tức thăng cấp cho hệ thống.

Nhưng mà lần này, hệ thống lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một lời nhắn xuất hiện trên giao diện hệ thống, nhắc Triệu Ngọc rằng hệ thống hiện giờ đang trong giai đoạn cooldown, cần phải chờ kết thúc giai đoạn này mới thực hiện chức năng thăng cấp được.

Cooldown?

À…

Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới mỗi lần hệ thống mở được một quẻ siêu cấp thì đều phải có thời gian tiến hành cooldown. Mà thời gian cooldown này tỉ lệ thuận với mức độ quẻ văn mở ra được.

Vậy thì… Lần này…

Kết quả là sau khi Triệu Ngọc bấm vào khu vực gieo quẻ thì lập tức sững sờ, chỉ thấy hệ thống nhắc nhở hắn rằng lần này hệ thống cần cooldown hết một trăm ngày mới có thể gieo quẻ lần nữa!

Không phải chứ!?

Triệu Ngọc líu lưỡi không nói nên lời, thương gân động cốt mới cần một trăm ngày chứ! Hệ thống à, cụ già ngài đây cũng bị thương gân cốt sao?

Hắn nhớ hồi mở ra quẻ Càn Khôn biến dị cũng cooldown có bốn mươi ngày thôi, sao lần này…

À…

Lúc này Triệu Ngọc mới tỉnh táo lại, trước giờ hắn vẫn luôn nghĩ tới quẻ biến dị song Khôn, nhưng lại quên phía trước song Khôn còn một chữ “Càn” nữa!

Đây rõ ràng là một quẻ biến dị của Càn Khôn, vả lại bởi vì hậu tố là “Khôn” cho nên mức độ đó đương nhiên không phải quẻ văn bình thường có thể đại biểu được?

Haiz…

Có nghĩa là dù mình muốn thăng cấp cho hệ thống thì phải đợi đến sau một trăm ngày mới được ư?

Lần này khổ sở rồi đây, nếu trong thời gian này lại xảy ra vụ án lớn thì biết làm thế nào?

Nhưng Triệu Ngọc bây giờ đã không phải là Triệu Ngọc trước kia nữa rồi. Xét từ một số phương diện khác, bây giờ hắn đã không còn lệ thuộc hoàn toàn vào hệ thống nữa.

Trải qua giai đoạn trưởng thành, Triệu Ngọc hôm nay đã ngày càng thành thục, cho dù không có quẻ văn chỉ thị thì hắn vẫn có lòng tin là bản thân có thể đối phó với vụ án lớn.

Được rồi!

Ông anh hệ thống à, một trăm ngày bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng nói dài cũng không phải quá dài, vậy thì chúng ta cứ tạm thời chào tạm biệt nhau nhé? Một trăm ngày sau gặp lại…

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Triệu Ngọc lại lấy quẻ biến dị song Khôn ra làm ghi chép và phân tích theo lệ thường.

Theo hắn thấy thì quẻ song Khôn biến dị vốn có mức độ rất nghiêm trọng, chắc chắn phải ghê gớm hơn sự thật mà hắn đã trải qua nhiều lắm. Nhưng do Triệu Ngọc ứng phó tốt, hóa giải được phần lớn nguy cơ, nhờ vậy mới không làm quẻ này biến thành tai họa như trong tưởng tượng!

Bởi vì, nếu như không có biểu hiện dũng mãnh phi thường của Triệu Ngọc thì tòa cao ốc khoa học kỹ thuật kia đã dấy lên một ngọn lửa hừng hực; căn cứ dưới đáy biển cũng sẽ bị nước biển tràn vào; còn nữa, quả bom bị cài ở trong công viên nước cũng sẽ nổ!

Nếu thật sự xảy ra những tai họa này thì thương vong nhất định sẽ vô số, mà mỗi một tai họa đều có hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Lúc này khi nhớ lại, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng. Mạng người vô cùng quan trọng, nếu hơi có sai lầm thì hậu quả sẽ hoàn toàn khác biệt…

Đương nhiên, cho dù là vậy thì mức độ nghiêm trọng của sự kiện xảy ra ở Hàn Quốc vẫn không hề nhỏ, chỉ mỗi một trận đánh dưới căn phòng ngầm thôi cũng đã chết không ít người rồi.

Nhưng do sự tồn tại nghịch thiên của Triệu Ngọc cho nên những người chết đều thuộc phe địch cả!

Lundy, Kang Kyu, tên tóc xoăn… Cuối cùng tất cả đều bại trong tay Triệu Ngọc. Mà điều duy nhất khiến Triệu Ngọc cảm thấy tiếc nuối chính là Lee Bon Seong đã chết rồi!

Đương nhiên, nói Lee Bon Seong chết thì vẫn còn hơi sớm, bởi vì đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức cụ thể nào từ phía Boston. Nhưng Triệu Ngọc biết khả năng Lee Bon Seong còn sống hết sức mỏng manh.

Thật ra thì nếu như khi ấy Lee Bon Seong không nói ra điều kiện dư thừa để kích thích Kang Kyu, hoặc là sau khi hắn ta phát hiện sự việc đã mất khống chế, mau chóng rút lui thì có lẽ cuối cùng sẽ là một kết thúc vui vầy sum họp rồi phải không?

Bây giờ thì hay rồi, bỗng dưng mình lại có thêm một đứa con trai, thật sự không biết sau này phải tiếp xúc với đứa con nuôi này thế nào đây? Còn nữa… Đợi sau khi về nhà, Miêu Anh sẽ nghĩ thế nào đây?

Haiz!

Quẻ song Khôn đúng là không hề tầm thường. Từ sau khi mở quẻ mãi tới khi quẻ văn kết thúc, mình cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, những bất ngờ cứ nối tiếp hết cái này tới cái khác, khó khăn lắm mới giải quyết được toàn bộ vụ việc thì lại có thêm một đứa con trai, đúng là không có chỗ để nói lý mà…

Nhưng nể mặt thu hoạch tràn ngập của mình sau chuyện này thì hắn đành cố chịu đựng vậy…

Sau đó, hắn lại nghĩ tới mấy cô gái kia, Đinh Lam, Lee Jin Ju, Amerola và Tịch Mộng Na. Trong này có người thân, có bạn, cũng có kẻ địch…

Nhất là Tịch Mộng Na, Triệu Ngọc cũng không biết tại sao mà cứ có cảm giác rằng số mệnh của Tịch Mộng Na luôn phải dây dưa với mình, không sao vẫy ra được.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Thôi Lệ Châu vậy, hắn đã mơ hồ có một loại dự cảm rằng, tương lai sau này mình có thể sẽ còn gặp lại cô gái này!

Hiện giờ, Tịch Mộng Na mất đi cha và chị gái, trở thành người cô đơn lẻ loi, khiến người ta thấy tội nghiệp.

Nhưng qua vẻ hung ác mà Tịch Mộng Na đã thể hiện ra trên đảo Kỳ Tích, cùng với sự trở mặt cuối cùng với Đinh Lam là có thể thấy được trong nội tâm người này có ma quỷ, chắc chắn không phải loại hiền lành, sau này cần phải trông chừng cô ta mới được.

Chứ một khi để cô ta có được cơ hội thì có lẽ sẽ biến thành một người càng đáng sợ hơn Tịch Vĩ!

Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì không thể tránh khỏi nghĩ tới chuyện kho báu của Tịch Vĩ.

Không biết Tịch Mộng Na nói thật hay là nói dối? Cô ta thật sự biết chỗ cất kho báu của Tịch Vĩ hay là cố làm ra vẻ thần bí chỉ để Đinh Lam cứu cô ta thôi?

Triệu Ngọc thân là một thám tử cho nên không thể không cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì kho báu của Tịch Vĩ ở đâu? Đoàn người Amerola muốn vào phòng vật chứng để tìm cái gì?

Còn nữa, trong kho báu đó sẽ có thứ gì? Tại sao ngay cả Lundy cũng thèm muốn như vậy?

Sau một hồi suy đi nghĩ lại, Triệu Ngọc bị đống suy nghĩ bừa bộn này quấy phá, cuối cùng thật sự mệt mỏi không chịu được nữa mới sử dụng một viên thuốc ngủ tàng hình, buộc mình phải đi ngủ…

Nhưng có lẽ do hắn suy nghĩ mông lung quá nhiều cho nên dù đã uống thuốc ngủ rồi mà hắn vẫn nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.

Chẳng hạn như… Hắn vô tình phát hiện ra bí mật của kho báu rồi bị kẻ địch thần bí đuổi giết…

Còn nữa, không biết đánh nhau thế nào mà cuối cùng hắn và Tịch Mộng Na lại nảy sinh mờ ám, thậm chí còn cùng nhau sinh con nữa…