Chương 2012 Thủ thuật che mắt?
Bảy ngày sau trong Sở Cảnh sát thủ đôTriệu Ngọc đang ngồi bắt chéo hai chân trước bàn làm việc gọi điện thoại với người nào đó.
“Tiểu Thôi à, các cô đã tìm được toàn bộ thi thể chưa? Theo trình tự bình thường thì chắc không phải nửa năm thì cũng phải ba, bốn tháng mới có thể xong việc phải không?”
“Sếp nói gì vậy?” Thôi Lệ Châu ở bên kia đầu dây nói: “Anh quên rồi à? Vụ án hồi ký giết người là do Vương Xán phụ trách mà, còn tổ điều tra đặc biệt chúng ta chỉ tới giúp đỡ họ mà thôi! Nếu đã tìm ra hung thủ rồi thì công việc sau đó đương nhiên phải do bọn họ phụ trách chứ” Thôi Lệ Châu nói: “Bây giờ chúng tôi phải quay trở về Tổng cục Hình sự báo cáo đây!”
“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Họ đã tìm thấy toàn bộ thi thể chưa?”
“Chuyện này có vẻ hơi quá sức” Thôi Lệ Châu trả lời: “Đồ Cường đã nhận tội, nhưng do thời gian đã lâu, có nhiều thay đổi nên ông ta không nhớ rõ rất nhiều địa điểm chôn thi thể!”
“Tuy nhiên, ít nhất cũng có thể tìm được một phần lớn trong đó nhỉ?” Thôi Lệ Châu nói: “Đúng rồi, lần trước anh có nhắc tới cây cột điện, chi tiết này rất đúng. Đúng là vào năm 2000, Đồ Cường có giết một người phụ nữ ở khu vực nhà ngói huyện Húc Long, nhưng ông ta không chôn thi thể ở bên cạnh cây cột điện nào cả, mà chôn dưới một cây dương lớn. Cảnh sát địa phương đã tìm được hài cốt rồi. Còn nữa, những tình huống khác cũng đều không sai” Thôi Lệ Châu lại nói: “Đúng là sau khi Đồ Cường bị gãy chân thì đâm ra nghiện đánh bạc, thi thể chôn trong sân nhà ông ta là người cuối cùng mà ông ta giết hại!”
“Mười năm giết mười ba người!” Triệu Ngọc tặc lưỡi cảm khái: “Chỉ vì lúc còn nhỏ, ông ta bị người cha ruột của mình gây ám ảnh!”
“Đây chính là thứ anh gọi là lưới trời tuy thưa mà khó thoát” Thôi Lệ Châu phụ họa theo: “Nếu không phải ông ta có tật giật mình rồi làm chuyện vô ích là điều khiển Nông Chí Phát thì có lẽ vụ này sẽ không bao giờ được phơi bày ra trước ánh sáng rồi!”
“Cũng không hẳn là vô ích đâu” Triệu Ngọc nói: “Cô có phát hiện ra không? Đồ Cường làm vậy là do ham muốn được thể hiện của ông ta quấy phá cả thôi. Ông ta điều khiển Nông Chí Phát để lộ vụ án hồi ký giết người ra vốn không chỉ để thoát tội mà còn có nhân tố khoe mẽ nữa!”
“Lời anh nói giống chị Ngô y hệt!” Thôi Lệ Châu tặc lưỡi: “Bây giờ sếp sắp trở thành chuyên gia tâm lý rồi đấy. Nhưng cho dù thế nào thì Đồ Cường vẫn là một tên ác ma giết người điên cuồng tội ác tày trời, chết không có gì luyến tiếc cả!”
“Sếp à, cuối cùng thì bây giờ tôi đã hiểu ra tại sao anh lại kiên trì đến thế rồi…” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Khi chúng ta bắt được tội phạm, chính nghĩa được biểu dương thì trong lòng sẽ sản sinh ra một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn! Tôi quyết định, sau này phải làm việc thật chăm chỉ! Không để cho những người đã làm chuyện xấu có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
“Ừm… Cô hiểu được như vậy là tôi vui vẻ và yên tâm rồi!” Triệu Ngọc nhớ lại lời thoại của Miêu Khôn: “Điều này chứng minh ban đầu tôi không hề nhìn lầm người!”
“Lại thừa cơ khoe khoang mình kìa! Được rồi” Thôi Lệ Châu lập tức đâm thủng chiêu trò của Triệu Ngọc: “Sếp à, chúng ta hãy nói chính sự đi! Anh không ở đây, chị Miêu cũng không nốt, bây giờ tổ điều tra đặc biệt của chúng ta thành ra cái gì rồi? Nếu như giờ có vụ án mới thì nên làm cái gì?”
“Không sao, không sao đâu” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Bây giờ bên tôi đã xong việc, chẳng bao lâu nữa là có thể quay về rồi! Chị Miêu của cô còn về sớm hơn tôi nữa đấy. Chúng ta sẽ lại được đi phá án cùng nhau nhanh thôi, yên tâm đi!”
“Vậy thì tốt!” Thôi Lệ Châu nói: “Mấy ngày nay, chúng tôi đang làm công tác bàn giao, có lẽ ngày mốt là có thể quay về thủ đô rồi. Đến lúc đó, nếu anh với chị Miêu đều trở về thì qua nhà tôi ăn nướng nhé? Thịt dê xiên cũng được đấy… Tôi đã mua rất nhiều rượu ngon ở bên Diệu Danh về rồi đây này!”
“Được, không thành vấn đề, không thành vấn đề… Ha ha…” Triệu Ngọc lại nói chuyện phiếm thêm vài câu linh tinh với Thôi Lệ Châu mới cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài cửa sổ đang có mưa nhỏ rả rích nhưng trong lòng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Mấy ngày qua, hắn và đoàn người Miêu Khôn vẫn đang phối hợp với bên phía Hàn Quốc điều tra và xử lý công việc sau sự kiện lần này ở Hàn Quốc. Mặc dù công việc rườm rà nhưng không cần lao động chân tay.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, Triệu Ngọc đã khôi phục lại tinh thần, cảm thấy vô cùng sảng khoái, mà tâm trạng cũng nhẹ nhõm dễ chịu.
Thậm chí, hôm qua hắn còn cùng với Đinh Lam và Miêu Khôn dẫn con nuôi Lý Kết đến khu vui chơi nữa. Năm nay Lý Kết chỉ mới sáu tuổi, do bình thường ít khi tiếp xúc với Lee Bon Seong cho nên cậu nhóc không biết Lee Bon Seong chính là cha ruột của mình.
Nhưng trước kia cậu nhóc sống ở Đông Âu, đương nhiên sẽ nhớ những người thân thích trước đây từng nuôi dưỡng nhóc. Tuy nhiên, những người thân đó đã sớm chết dưới lưỡi dao của Lundy rồi.
Thật ra thì Miêu Khôn cũng thấy rất hổ thẹn, bởi vì năm đó Lee Bon Seong mắc sai lầm khiến cho một cô gái Đông Âu mang thai, hoàn toàn là do Miêu Khôn đứng giữa bắc cầu giật dây.
Cho nên Miêu Khôn cũng vô cùng bận lòng về đứa bé này. Còn chưa về nước mà ông đã phái người lo liệu toàn bộ mọi thủ tục nhận nuôi Lý Kết rồi.
Nhờ vậy cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Triệu Ngọc.
Vào lúc này, sau khi Triệu Ngọc cúp điện thoại của Thôi Lệ Châu thì vô tình nhìn thấy mội sợi tóc dài không biết là của ai bèn nhặt lên, thắt cho sợi tóc một cái nút chết.
Sau đó, hắn bắt đầu học theo cách làm của Lee Jin Ju mân mê sợi tóc, muốn tháo nút thắt trên tóc ra.
Nhưng làn da của hắn thô ráp, chỉ tay hơi rộng nên thử nhiều lần mà vẫn không thể tháo gỡ ra được.
Triệu Ngọc là kiểu người rất tích cực, càng không gỡ được thì hắn lại càng không muốn từ bỏ. Cho nên hắn vẫn mân mê đến mức đầu tóc đổ mồ hôi…
“Này, không phải chứ?” Đột nhiên sau lưng Triệu Ngọc lại truyền đến một giọng phụ nữ quen thuộc: “Anh vẫn đang nghiên cứu tóc đó hả?”
Mẹ kiếp…
Triệu Ngọc vừa nghe đã giật bắn cả mình, vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy người xuất hiện trước mắt mình chính là cô Lee Jin Ju kia.
“Anh đúng là cố chấp!” Lee Jin Ju quá đỗi ngạc nhiên: “Thảo nào anh có thể trở thành thần thám!”
“Cô Jin Ju” Do hai bên đã trở nên thân thiết hơn cho nên Triệu Ngọc sửa lại cách gọi cô ta, lúc này, hắn giành đặt câu hỏi trước: “Cô biết điều thì nói cho tôi biết, có phải lần trước cô đã chuẩn bị sẵn hai sợi tóc hay không hả? Cô sử dụng thủ thuật che mắt tôi phải không?”
“Hửm?” Lee Jin Ju sửng sốt rồi lặp lại: “Hai sợi? Thủ thuật che mắt là có ý gì? Tiếng Trung của tôi không được tốt lắm…”
Mặc dù Lee Jin Ju nói như vậy nhưng cô ta vẫn nhận lấy sợi tóc kia rồi thuận tay làm theo thói quen, chỉ chốc lát sau đã gỡ được cái nút chết trên sợi tóc kia rồi.
“Ừm… Được rồi…” Triệu Ngọc cầm sợi tóc, lắc đầu nói: “Cô cứ xem như vừa rồi tôi chưa nói gì đi…”
“Ừm…” Lee Jin Ju ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc rồi mỉm cười nói: “Thần thám Triệu, tôi đến tìm anh là muốn mời anh cùng chúng tôi đi thẩm vấn Amerola…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhanh chóng đảo tròn mắt, lập tức lộ vẻ cảnh giác: “Tôi không tiện tham dự vào vụ án của các cô!”
“Anh nói gì mà khách sáo vậy, chúng ta vẫn là bạn hợp tác mà!” Lee Jin Ju nói: “Tôi cho rằng anh đã từng tiếp xúc với Amerola cho nên để anh đi thẩm vấn cô ta là không còn gì hợp lý hơn nữa! Anh biết không? Đã qua nhiều ngày rồi mà cô ta vẫn chưa chịu mở miệng, có lẽ cô ta thật sự muốn ngậm miệng để làm giao dịch với chúng tôi đấy!”
“Tôi chỉ cô một chiêu” Triệu Ngọc nói: “Amerola được Lundy thuê, không phải là cô ta muốn ngậm miệng để làm giao dịch với các cô đâu, mà là đang đợi Lundy trở lại cứu đấy! Cô chỉ cần nói ra tin tức Lundy đã chết cho cô ta biết, rồi phân tích tình hình hiện tại thì cô ta nhất định sẽ nhận tội thôi…”
“Ừm…” Lee Jin Ju khó xử: “Chúng tôi đã làm vậy rồi nhưng cô ta vẫn không chịu khai ra!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc tặc lưỡi nói: “Đâu phải các cô chỉ bắt một mình Amerola chứ, sao không đi thẩm vấn những người khác?”
“Cô Jin Ju, không phải là cô không biết, Triệu Ngọc này đã ‘đâm’ sau lưng Amerola một nhát cho nên bây giờ cô ta đã hận tôi thấu xương rồi, tôi mà đi thẩm vấn cô ta thì đương nhiên hiệu quả sẽ ngược lại… Tôi thấy hay là tôi đừng làm phiền các cô thì hơn…”
“…” Dường như Lee Jin Ju đã sớm đoán được thái độ của Triệu Ngọc rồi, cho nên bèn quay lại nói: “Thần thám Triệu, có lẽ có một việc anh còn chưa biết đúng không?”
“Hả? Chuyện gì?”
“Tịch Mộng Na…” Lee Jin Ju hạ thấp giọng nói: “Chẳng bao lâu nữa sẽ được chuyển giao vào tay các anh, rồi theo anh về nhà đấy!”