Chương 2013 Con ngươi đen (1)
Trước lúc này, Miêu Khôn đã từng dặn dò Triệu Ngọc rằng nếu phía Hàn Quốc muốn hắn hỗ trợ thẩm tra xử lý Amerola hoặc là Tịch Mộng Na thì nhất định phải mượn cớ từ chối, không nên tham dự vàoĐương nhiên trong lòng Triệu Ngọc cũng hiểu rõ tình cảnh của phía Hàn Quốc bây giờ khá khó xử, bọn họ không muốn vì chuyện điều tra kho báu của Tịch Vĩ mà rước lấy áp lực và chỉ trích từ các quốc gia khác.
Cho nên, một khi bị bức bách thì có lẽ bọn họ sẽ thử kéo theo cả mấy người Triệu Ngọc và Miêu Khôn. Chỉ cần phía Trung Quốc tham dự vào chuyện này thì tính chất của cả sự kiện sẽ hoàn toàn khác đi.
Nếu vậy thì chẳng khác nào bọn họ đã có một người bạn hợp tác hùng mạnh, cùng nhau phân tán áp lực mà các quốc gia kia chèn ép lên bọn họ.
Một khi xảy ra chuyện gì thì bọn họ đã có thêm một lý do để thoái thác rồi.
Mặc dù những chuyện này đều là chuyện đấu đá trên trường quốc tế, nhưng trong mắt Triệu Ngọc thì chẳng khác gì tình hình trước kia lúc hắn trà trộn trong giang hồ.
Chẳng hạn như có một người lấy được một món báu vật thì sẽ khiến cho những người khác nảy sinh ý đồ tới tranh cướp.
Mà người này vì thực lực nhỏ yếu, không dám chống chọi với những người tranh cướp kia, nhưng lại không muốn chắp tay nhường nhịn báu vật của mình cho người khác. Cho nên sẽ tìm kiếm một thế lực hùng mạnh thứ ba tới bảo vệ, vả lại sẽ cùng chia sẻ lợi ích với thế lực này để bản thân mình được bình an.
Nếu vậy thì dù cuối cùng có xảy ra xích mích thì cũng chẳng liên quan gì tới người nọ cả.
Cho nên, bây giờ bên phía Hàn Quốc muốn Triệu Ngọc đi thẩm vấn Amerola chắc chắn là đang lôi kéo thế lực sau lưng Triệu Ngọc.
Như vậy, một khi Triệu Ngọc thật sự tra hỏi được manh mối có liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ thì Triệu Ngọc cũng khó mà thoát thân được, cuối cùng chỉ có thể hợp tác với bọn họ mà thôi.
Chính vì nghĩ thông suốt được điểm này cho nên Triệu Ngọc mới từ chối lời mời của Lee Jin Ju.
Đương nhiên là kho báu của Tịch Vĩ rất quan trọng, nhưng mình cũng phải cân nhắc chừng mực trong đó, không thể tùy tiện “chấm mút” được.
Nhưng điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ vẫn xảy ra, Lee Jin Ju bỗng dưng nói rằng Tịch Mộng Na muốn đi theo Triệu Ngọc về nước, chuyện này thật sự đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi.
“Cô đừng nói đùa” Triệu Ngọc cười nói: “Tịch Mộng Na đâu phải vợ của tôi, tại sao phải về nhà với tôi chứ?”
“Không, tôi nói thật đấy!” Lee Jin Ju nói: “Chắc chẳng bao lâu nữa là anh sẽ nhận được tin tức thôi! Anh có biết không? Chúng tôi đã thẩm vấn đàn em may mắn còn sống sót của Kang Kyu và tìm được đầu của Tina rồi!”
“Hả!?”
Triệu Ngọc khiếp sợ, mới cách mấy ngày mà mình đã quên mất chuyện này rồi. Chị của Tịch Mộng Na là Tina bị đám người của Lundy giết hại, vả lại còn bị biến thành thi thể nữ không đầu, còn cái đầu của cô ta thì vẫn chưa tìm ra!
“Chúng tôi đã nói rõ tất cả những chuyện này cho Tịch Mộng Na nghe rồi. Chắc anh cũng biết Tịch Mộng Na sẽ có phản ứng như thế nào rồi chứ?”
Lời Lee Jin Ju nói đúng là đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Triệu Ngọc. Hắn thật sự rất muốn biết quan hệ giữa hai chị em này như thế nào!
“Tịch Mộng Na hiểu rất rõ về cảnh ngộ và tình hình của mình, cho nên…” Lee Jin Ju nhìn vào mắt Triệu Ngọc nói: “Cô ta đưa ra một điều kiện với chúng tôi! Chỉ cần đưa trả cô ta về nước thì cô ta sẵn lòng tiết lộ cho chúng tôi biết bí mật liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ, cùng với rất nhiều hành động tàn ác khó nói mà Tịch Vĩ đã gây ra trước đây!”
“Ồ? Đưa về nước?” Triệu Ngọc không hiểu lắm: “Cô ta muốn chết à? Nếu trở về Mỹ thì có bao nhiêu người đang chờ giết cô ta chứ!”
“Không, anh sai rồi!” Lee Jin Ju bình tĩnh nói: “Có lẽ trước đây Tịch Mộng Na đã sửa lại quốc tịch của mình rồi, cô ta là công dân của nước các anh từ lâu rồi!”
Lee Jin Ju vừa nói vừa mở điện thoại di động lên cho Triệu Ngọc xem một tài liệu.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc lập tức trợn mắt thật to, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ừm” Lee Jin Ju chỉ tài liệu và nói: “Đây là thông tin quốc tịch mà chúng tôi đã tra được, cô ta thật sự là công dân hợp pháp của nước anh, thật sự 100%! Cho nên chúng tôi đã đồng ý điều kiện của cô ta là sẽ đưa cô ta về nước, tiện đây giao lại cho các anh!”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc gãi đầu, nhất thời không thể nào chấp nhận được, hắn cảm thấy như có một quả lựu đạn đang lăn tới chân mình vậy.
Không ngờ chuyện trong mộng thật sự linh nghiệm, hắn vẫn phải gặp lại Tịch Mộng Na lần nữa.
“Thần thám Triệu, anh và tôi đều biết” Lee Jin Ju vô cùng nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ lúc anh tới đất nước chúng tôi phá án thì số mệnh của chúng ta đã bị trói chung với nhau rồi. Cho nên, hãy cứ để chúng ta cùng thưởng thức mùi vị trong đó đi!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc hỏi: “Các cô không sợ chúng tôi sẽ nắm được bí mật kho báu của Tịch Vĩ à? Còn nữa, Tịch Mộng Na biết nhiều tin tức cơ mật liên quan đến Tịch Vĩ như thế, các cô thật sự bằng lòng từ bỏ sao?”
“Ha ha, những vấn đề này đều là do chính khách suy tính” Lee Jin Ju cười nói: “Việc chúng tôi phải làm là phục tùng mệnh lệnh. Thật ra thì chắc anh cũng biết tình hình hai nước chúng ta rất khác nhau. Có lẽ đối với anh thì kho báu của Tịch Vĩ đúng là kho báu, nhưng đối với chúng tôi thì nó chính là một quả bom!”
“Nói nhiều cũng vô ích thôi, thần thám Triệu…” Lee Jin Ju lại nhìn Triệu Ngọc và nói: “Bây giờ anh có thể suy xét đến chuyện đi thẩm vấn Amerola với tôi không?”
“Ôi trời ơi…” Triệu Ngọc lau mồ hôi rồi thở dài nói: “Tôi còn tưởng chẳng bao lâu nữa là mình có thể về nhà rồi chứ! Nếu vậy thì tôi vẫn phải tiếp tục ăn kim chi và món ăn Hàn Quốc hả?”
“Sao nào, không ngon à?” Lee Jin Ju cười nói: “Tối nay tôi mời anh đi ăn thịt nướng Hàn Quốc nhé!”
“Ai muốn mời khách thế?” Ngay tại lúc này, cảnh sát trưởng Park Hyun Hwa đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người, trêu đùa nói: “Quê chúng tôi có câu tục ngữ, người nghe cũng có phần đó!”
Anh ta vừa nói vừa đặt một xấp tài liệu xuống trước mặt Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, những thứ này đều là tài liệu xử lý hậu kỳ của vụ việc ở tòa cao ốc khoa học kỹ thuật. Có một vài tờ cần anh ký tên, phiền anh kiểm tra lại nhé!”
“À…” Liên tiếp mấy ngày nay, Triệu Ngọc đã ký rất nhiều tài liệu cho nên cũng đã quen với quy trình làm việc của phía Hàn Quốc rồi. Thế là hắn lập tức gật đầu đồng ý.
“Không thành vấn đề!” Lee Jin Ju vội vàng cười nói: “Vậy tối nay đi ăn với nhau nhé? Trên đường JaePyeong có một quán thịt nướng chính tông, ngày thường đều không còn chỗ nhưng tôi đã từng giúp đỡ ông chủ quán cho nên ông ấy sẽ giữ chỗ cho chúng ta!”
“Ha ha, không được rồi” Park Hyun Hwa cười rồi nói: “Cô không biết bên tôi lại có một vụ án lớn sao? À mà cũng trùng hợp thật đấy, tôi vừa mới nhận được thông báo vụ án con ngươi đen lại có người bị hại mới, cũng ở trên đường JaePyeong mà cô nói đấy!”
“Vậy sao?” Lee Jin Ju lập tức thu nụ cười lại: “Là vụ án đổi tròng đen của nạn nhân thành đá màu đen đó hả?”
“Không phải tròng đen, mà là cả đồng tử luôn!” Park Hyun Hwa sửa lại cho đúng rồi nói: “Vụ án thứ hai này càng nghiêm trọng hơn. Người bị hại là cổ đông thứ hai của Hội thương nghiệp Kim Kyu, lần này không dễ kiểm soát rồi. Đợi lát nữa tôi cũng phải đến trông giữ hiện trường!”
“Hả?” Lee Jin Ju trừng to hai mắt: “Kwon Yoo Dong chết rồi? Còn… Còn chết trong vụ án con ngươi đen nữa sao?”
“À? Cô biết ông ta à?” Park Hyun Hwa có hơi ngạc nhiên.
“Đương nhiên là tôi biết” Lee Jin Ju bĩu môi: “Đây là một người rất khó đối phó, ông ta có liên quan đến ít nhất bốn mươi vụ án cố ý gây thương tích cho người khác. Thật sự không ngờ qua nhiều năm cảnh sát chưa làm gì được ông ta thì ông ta đã chết trong một vụ án giết người liên hoàn rồi!”
“Chậc chậc…” Lee Jin Ju chợt hiểu ra điều gì: “Tôi có nghe nói gần đây người này đang vận động bầu cử thành viên ban giám đốc của Hội thương nghiệp, mà ông ta chết vào lúc này thật sự chẳng phải chuyện tốt gì!”
“Đúng vậy!” Park Hyun Hwa gật đầu: “Bây giờ, tất cả các thế lực đều đang rục rịch, cho rằng đây là một vụ báo thù giang hồ. Nếu không mau chóng bắt được hung thủ thì thật sự sẽ rất hỗn loạn!”
“Con ngươi đen?” Lúc này, bỗng dưng Triệu Ngọc chen miệng vào hỏi một câu: “Là chỉ… Con ngươi màu đen sao?”