Chương 2014 Con ngươi đen (2)
Bởi vì lúc trước, Lee Jin Ju và Park Hyun Hwa sử dụng tiếng Hàn để trò chuyện, Triệu Ngọc chỉ nghe được ba chữ “con ngươi đen”, cho nên hắn mới xen miệng vào hỏi một câu“Ở đây có một sự nhầm lẫn… Lúc truyền từ Nhật Bản tới thì nó đã được gọi như thế rồi…” Park Hyun Hwa giải thích với Triệu Ngọc: “Có thể… Ừm… Có thể là do gieo vần chăng? Dù sao thì nếu gọi là mắt đen, tròng đen, nhãn cầu đen đều rất khó nghe mà!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhướng mày lên, càng không hiểu nổi: “Cái gì mà được gọi từ lúc truyền từ Nhật Bản vào? Có phải chúng ta lý giải sai cái gì không? Không phải hai người đang nói tới một vụ án à?”
“Đúng, đúng…” Park Hyun Hwa gật đầu: “Đây chính là một vụ án, còn gây xôn xao dư luận nữa! Ôi cái đầu của tôi thật là…” Anh ta dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên trợn to hai mắt lên và chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Tôi quên mất Triệu là một thám tử nổi tiếng! Ha ha ha…”
“Sau khi hung thủ giết người sẽ móc mắt của người chết ra, rồi sau đó thay bằng một loại đá màu đen” Lee Jin Ju nói: “Là một vụ án đồng tử màu đen rất nổi tiếng trong lịch sử. Thần thám Triệu chắc đã nghe nói tới rồi chứ?”
“Trong lịch sử? Là có ý gì?” Triệu Ngọc hồ đồ: “Thật sự thì tôi chưa từng nghe nói tới! Tôi đã từng xem hết các vụ án chưa giải quyết nổi tiếng trên thế giới rồi mà? Vụ án Kuman Thong còn là do tôi… Ừm…”
Mặc dù vụ án Kuman Thong là do Triệu Ngọc phá nhưng do đủ loại nguyên nhân cho nên không tuyên bố ra bên ngoài.
“Đây không phải là vụ án huyền bí chưa giải quyết đâu” Lee Jin Ju giải thích: “Vụ án này đã được phá rồi!”
“Ồ? Chuyện này hơi thú vị đấy, cô kể cho tôi nghe xem sao!” Triệu Ngọc lập tức cảm thấy hứng thú.
“Ừm…” Lúc này, Park Hyun Hwa xem đồng hồ trên tay rồi nói với Triệu Ngọc: “Xin lỗi nhé thần thám Triệu, vụ án quá khẩn cấp nên tôi phải qua đó xử lý ngay! Nếu kéo dài thêm nữa thì sợ là sẽ xảy ra chuyện gì mất!”
“Ừm…” Đương nhiên Triệu Ngọc gật đầu đồng ý.
“Tôi để tài liệu lại đây nhé, hiện giờ cũng chưa cần gấp” Park Hyun Hwa nói: “Ngày mai tôi sẽ tới lấy. Nếu anh không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi những cảnh sát ở đây là được!”
Park Hyun Hwa nói rồi hơi chỉnh trang lại quần áo, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này, nhìn qua cửa sổ sát đất là có thể thấy được cơn mưa ngoài trời đang ngày càng nặng hạt, giọt nước không ngừng lất phất qua mặt kính khiến trong lòng người ta chợt căng thẳng.
“Thần thám Triệu, tôi đã nghĩ ra một ý rất hay” Nhưng Lee Jin Ju lại có vẻ rất hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Không phải anh đang cảm thấy nhàm chán à? Hay là tôi xin giúp anh, để anh qua Hàn Quốc chúng tôi phá án nhé?”
“Đừng, đừng!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay: “Tôi vừa phá một vụ án mà suýt nữa đã vùi cái mạng vào đó luôn rồi. Hay là cứ thành thật ăn thịt nướng thôi!”
“Ha ha, tôi đùa chút ấy mà!” Lee Jin Ju khẽ mỉm cười, rồi mới kể lại những việc có liên quan đến vụ án con ngươi đen: “Vụ án này còn phải lội ngược dòng đến Yokohama Nhật Bản những năm 70 của thế kỷ trước. Ký ức của tôi đã hơi mơ hồ, vụ án thứ nhất chắc là xảy ra vào năm 1974…”
“Lúc ấy, có người phát hiện một thi thể nam trên bờ biển. Thi thể chưa thối rữa nhưng trông vô cùng đáng sợ, bởi vì mọi người phát hiện đôi mắt của thi thể có màu đen! Sau đó qua xét nghiệm, cảnh sát đã phát hiện đó không phải là mắt thật mà là một viên đá bị chạm khắc thành hình đôi mắt… Còn đôi mắt của người chết đã bị hung thủ móc ra rồi…”
“À..” Triệu Ngọc nhếch miệng, không nhịn được hỏi một câu: “Vậy còn nguyên nhân tử vong thì sao?”
“Chết vì bị ngạt thở!” Lee Jin Ju trả lời: “Nhưng mà người chết không phải bị chết chìm, cũng không phải bị siết cổ đến chết”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Vậy là thắt cổ à?”
“Ừm… Cảnh sát phát hiện một loại thuốc chứa thành phần Succinylcholine, nghi là… Nghi là…” Lee Jin Ju nói tới đây lại bỗng nhiên nói lắp.
“Succinylcholine?” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc: “Sao nghe quen tai vậy nhỉ?”
“Đó là một loại thuốc làm tê liệt các cơ và dây thần kinh” Lee Jin Ju giải thích: “Sau khi sử dụng, nó sẽ làm tê liệt các dây thần kinh và mất kiểm soát cơ bắp. Nếu sử dụng quá liều lượng sẽ khiến người dùng rơi vào hôn mê sâu, cuối cùng vì không thể hô hấp được mà chết… Trên phương diện y học, đây là một loại thuốc bị kiểm soát rất chặt chẽ!”
“Ôi trời ơi!” Triệu Ngọc hít một ngụm khí lạnh: “Không phải là mất ý thức ngay, có nghĩa là lúc hung thủ đổi con mắt thì người chết… Người chết vẫn có cảm giác?”
“Đây chỉ là vụ đầu tiên” Lee Jin Ju tiếp tục nói: “Trong vòng năm năm sau, ở cùng một thành phố đã xảy ra liên tiếp các vụ án tương tự, số lượng người bị hại lên tới năm người! Mặc dù vụ án đã đến mức độ vô cùng nghiêm trọng, nhưng cảnh sát vẫn không tìm được nhiều manh mối!”
“Năm người này làm khác nghề, khác tuổi và giới tính, cũng không có bất kỳ quan hệ nào… Bởi vì người chết bị đổi đôi mắt thành đôi mắt chế tạo từ đá màu đen, cho nên…” Lee Jin Ju tế nhị nói: “Vụ án giết người hàng loạt này đã bị gọi là… Vụ án con ngươi đen!”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao? Không phải cô nói vụ án này đã được phá rồi à?”
“Đúng vậy!” Lee Jin Ju gật đầu: “Ngay sau khi người bị hại thứ năm xuất hiện, cảnh sát đã đào móc lai lịch của năm người bị hại này rất kỹ càng mới tìm được một điểm chung vô cùng quan trọng! Thì ra năm người họ đều từng tham gia bồi thẩm đoàn do tòa án địa phương tuyển chọn, vả lại còn từng ra tòa trong một vụ bào chữa quan trọng của tòa án”
“Ồ? Bồi thẩm đoàn?”
Mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp nhưng Triệu Ngọc thường nghe thấy cái tên này trong phim điện ảnh truyền hình, cũng biết chức trách của bồi thẩm đoàn chính là lắng nghe bào chữa trong buổi phán quyết, sau đó đưa ra ý kiến của mình.
Nhất là với đất nước như Nhật Bản, bồi thẩm đoàn thường đảm nhiệm chức trách vô cùng quan trọng. Thậm chí đến cuối cùng, quan tòa cũng phải dựa vào việc bỏ phiếu của bồi thẩm đoàn để tuyên bị cáo có tội hay không.
“Trong vụ bào chữa khi ấy, năm người bồi thẩm đoàn này đều nhất trí đưa ra quyết định bị cáo kia có tội, dẫn đến bị cáo bị phán xử tử hình!”
“À…” Triệu Ngọc lập tức hiểu ra: “Hung thủ có 80% là người thân của tội phạm bị tử hình đó nhỉ?”
“Đúng vậy!” Lee Jin Ju gật đầu: “Tội phạm tử hình là một tiểu thương mở cửa hàng thịt, có liên quan đến vụ án giết người phân thây hai đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi, cho nên bị cảnh sát bắt giữ và truy tố. Sau khi cân nhắc, tòa án đã đưa ra quyết định thi hành tử hình. Hung thủ vụ án con ngươi đen chính là con trai của tội phạm ấy!” Lee Jin Ju nói: “Có lẽ hắn ta cho rằng cha mình bị oan, là những bồi thẩm viên, luật sư và quan tòa đã hại chết cha mình! Cho nên hắn ta mới giết chết những người này, dùng cách ấy để lấy lại công bằng cho cha mình!”
“Khoan đã… Khoan đã…” Đột nhiên Triệu Ngọc nghe ra điều gì đó nên vội vàng hỏi: “Cô vừa mới nói ‘có lẽ” là ý gì? Chẳng lẽ… Hung thủ không được thẩm vấn sao? Hắn ta tự sát hay là vì chống cự cho nên đã bị bắn chết rồi?”
“Có bị bắt giữ nhưng không phải bị bắn chết!” Lee Jin Ju nói: “Lúc cảnh sát lùng bắt hung thủ thì phát hiện hung thủ không ở nhà, cho nên vội vàng phái người đi bảo vệ những bồi thẩm viên còn lại cùng với nguyên cáo, luật sư và quan tòa trong vụ án kia!”
“Nhưng trùng hợp là lúc cảnh sát tiến vào nhà quan tòa thì gặp đúng lúc hung thủ đang gây án, đã đổi con mắt của quan tòa rồi… Sau khi hung thủ nhận ra mình đã bại lộ thì vội vàng chạy trốn, cảnh sát tiến hành đuổi bắt. Kết quả, nhà của quan tòa là biệt thự bên bãi biển, khi hung thủ chạy tới vách đá thì đã nhảy xuống vách đá Sera nổi tiếng đó…”