Chương 2015 Con ngươi đen (3)
“Wow, truyền kỳ đến vậy sao?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Xem ra có thể mang đi quay phim truyền hình luôn đấy!”“Trên thực tế…” Lee Jin Ju bĩu môi nói: “Một vị tiểu thuyết gia chuyên viết truyện trinh thám của Nhật Bản là Tani Ichiro đã viết một quyển sách tên là ‘Con ngươi đen’ dựa trên vụ án này từ lâu, sau đó còn được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh cùng tên nữa đấy, nước tôi cũng làm lại đấy!”
“Tôi cảm thấy vụ án này cũng rất nổi tiếng mà, anh thật sự chưa từng nghe nói tới hả?”
“À… À… Ha ha…” Triệu Ngọc đánh trống lảng. “Có thể là thời gian tôi thành thần thám quốc tế quá ngắn? Trước mắt chỉ mới nghiên cứu những vụ án lớn huyền bí chưa được giải quyết thôi, không có hứng thú với những kiểu hung thủ đã bị bắt như thế…”
Có điều, ngoài miệng Triệu Ngọc nói vậy nhưng trong lòng lại kinh ngạc, bởi vì hắn không hề xa lạ với cái tên Tani Ichiro này.
Đây không phải là người cùng tham gia salon trinh thám trên đảo Kỳ Tích với mình, sau đó bị Tịch Vĩ bắn chết sao?
Người này đúng là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, lúc còn ở trên đảo, những suy luận của ông ta đã mang đến những tác dụng quan trọng.
Hóa ra người này lại là một nhà văn nổi tiếng của khu vực Nhật Hàn à!
“Vào thời Trung Cổ, trong truyền thuyết, tôn giáo khu vực Âu Mĩ từng có không ít ghi chép về con ngươi đen, rằng người sinh ra có con ngươi đen sẽ mang đến điềm xấu hoặc là đại diện cho tà ác, có những vùng thậm chí còn gọi người mang con ngươi đen là ác linh, thậm chí còn bắt lên giàn hỏa thiêu!” Lee Jin Ju giới thiệu.
“Vậy sao?” Triệu Ngọc lắc đầu. “Hiển nhiên, vụ án xảy ra tại Nhật Bản không phải vì nguyên nhân như vậy đâu đúng không?”
“Đúng!” Lee Jin Ju gật đầu. “Hung thủ dùng viên đá màu đen thay vào chỗ đôi mắt của nạn nhân, chắc muốn biểu đạt sự bất mãn của hắn ta với nạn nhân!”
“Quyết định sai lầm của nạn nhân khi còn sống khiến cha của hung thủ bị kết án tử hình, có lẽ vì vậy nên hung thủ cho rằng những người này mù quáng làm ra quyết định sai sự thật, mắt của bọn họ cũng mù hết cả rồi!”
“Tôi từng đọc quyển tiểu thuyết đó của Tani Ichiro” Lee Jin Ju nói: “Tani Ichiro dùng tiểu thuyết để thể hiện quan điểm của mình, ông ta cho rằng phiên tòa xét xử cha của hung thủ lúc trước đúng là tồn tại điểm đáng ngờ rất lớn”
“Tuy hai cô bé bị hại được phát hiện tại cửa hàng thịt của cha hung thủ, nhưng bởi vì thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, cho nên cảnh sát không thể lấy được chứng cứ chứng minh hung thủ chắc chắn là ông ta!”
“Phiên tòa đó kéo dài gần nửa năm trời, tòa án vẫn phân hoá thành hai quan điểm, dẫn đến ý kiến của bồi thẩm viên cuối cùng cũng không thống nhất”
“Cuối cùng, hình như là chỉ thiếu một phiếu là có thể không xử tử hình! Nhưng đáng tiếc là kết thúc vẫn như thế, tôi nhớ rõ trong sách, Tani Ichiro dùng mấy chữ ‘cách biệt một phiếu, cách biệt sinh tử’ để miêu tả!”
“Cho dù trong tiểu thuyết có một số tình tiết do tác giả sáng tạo ra, nhưng tôi cho rằng nếu vụ án đó không phải án oan thì con trai của tội phạm tử hình không thể nào gây ra vụ án con ngươi đen để trả thù những người đó! Anh thấy thế nào?”
“Trên thế giới này…” Triệu Ngọc cân nhắc hỏi: “Thật sự có người mắt đen hả?”
“Chắc là không có đâu nhỉ?” Lee Jin Ju chậc lưỡi. “Tròng trắng mắt rất lớn, chiếm năm phần sáu diện tích của mắt rồi, màng cứng của khỉ đột có màu nâu đậm, một số dã thú cũng có, nhưng màng cứng của con người chỉ có màu trắng thôi!”
“Nếu thật sự có người có cả con mắt toàn màu đen thì chắc là do mắc phải bệnh tật nào đó…”
“Haiz…” Triệu Ngọc nhận ra câu hỏi của mình không liên quan tới vụ án, lúc này mới nói: “Biến mắt của con người thành màu đen, có phải mang ý ‘giả vờ không thấy’ hay không?”
“Hung thủ trách cứ nạn nhân coi thường sinh mệnh của cha mình, cho nên mới gây ra vụ án tàn nhẫn như vậy?”
“Không thể không nói…” Lee Jin Ju nói: “Tại Nhật Bản, ít khi có vụ án nào xử tử hình, chỉ có những vụ án khiến người ta giận sôi nhất mới có thể tuyên án tử hình cho hung thủ thôi!”
“Nhưng mà hai cô bé chưa đủ mười tuổi bị đối xử tàn nhẫn như vậy, đúng là khiến toàn dân phẫn nộ, cho nên…”
“Vụ án này đúng là kỳ lạ, nếu Nhật Bản thật sự có một bảng xếp hạng những vụ án huyền bí chưa giải quyết thì vụ án này chắc chắn có thể vào danh sách nhỉ?” Triệu Ngọc chậc lưỡi cảm thán, sau đó lại duỗi hai ngón tay ra.
“Nhưng mà đến bây giờ tôi vẫn còn hai vấn đề chưa rõ!”
“Thứ nhất, hung thủ nhảy từ trên vách núi xuống biển, vậy thì… cảnh sát tìm được thi thể của hắn ta chưa? Có xác nhận hắn ta đã chết chưa?”
“Trong phim ảnh, có rất nhiều người chết mà sống lại đấy…”
“Không có!” Lee Jin Ju nói: “Sau khi cảnh sát lục soát cả vùng biển đó thì không tìm thấy thi thể! Chỗ kỳ lạ của vụ án này nằm ở đó, đúng là khiến cho cảnh sát Nhật Bản kinh hồn táng đảm rất lâu”
“Dù sao thì hung thủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của hắn ta mà, trừ vị quan toà mất một con mắt ra, còn có luật sư biện hộ của nguyên cáo, một vị bồi thẩm viên bầu phiếu có tội và còn vài nhân chứng nữa”
“Cảnh sát cho rằng nếu hung thủ còn sống thì tương lai chắc chắn sẽ tìm những người này báo thù!”
“Nhưng mà sau đó, vụ án con ngươi đen lại không xảy ra nữa” Lee Jin Ju nói: “Cho nên, mọi người mới tin rằng hung thủ đã chết, chỉ là không tìm thấy thi thể của hắn ta mà thôi!”
“Quên nói cho anh biết, hung thủ tên là Takaki Iwata, sau chuyện đó…” Lee Jin Ju lại nói: “Cảnh sát điều tra nhà của hắn ta, phát hiện nguyên liệu và dụng cụ chế tạo mắt đen, tài liệu chuyên ngành liên quan tới giải phẫu mắt, còn có một loại thuốc có liên quan…”
“Loại thuốc này là do Takaki Iwata tự mình điều chế” Lee Jin Ju nói: “Suy đoán trước đó của anh là đúng, hắn ta muốn nạn nhân có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau khi bị đổi mắt…”
“Ái chà…” Triệu Ngọc nhếch miệng, hắn tự nhận là mình đã từng thấy vụ án tàn khốc nhất trên thế giới, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn kém xa vụ án này.
“Đúng rồi” Lee Jin Ju lại hỏi: “Vừa rồi anh nói có hai vấn đề, vấn đề thứ hai là gì?”
“À…” Triệu Ngọc thu hồi suy nghĩ, nói: “Nếu như Tataki Iwata, à… Không, cha của Takaki Iwata thật sự bị oan! Vậy thì… Sau này cảnh sát có tìm thấy hung thủ thật sự sát hại hai đứa bé kia không?”
“Không!” Lee Jin Ju nói: “Chẳng những không tìm thấy mà ở khu vực Yokohama cũng không còn xuất hiện vụ án tương tự như vậy nữa!”
“Cho nên, chuyện này mãi mãi là một câu hỏi không có lời giải!”
“Cho tới tận bây giờ, mọi người vẫn không thể xác định cha của Takaki Iwata đến cùng có vô tội hay không? Nếu ông ta không phải hung thủ thì chứng minh vẫn còn một tên ác ma giết người đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
“Hóa ra là vậy…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Vụ án này đúng là quanh co khúc chiết quá! Thảo nào Ichiro lại viết nó thành tiểu thuyết!”
“Ichiro? Tani Ichiro sao?” Lee Jin Ju nhận ra vấn đề. “Anh quen ông ta hả?”
“Ừm…” Đương nhiên Triệu Ngọc không thể nói chuyện salon trinh thám ra, bèn gật đầu nói: “Ông ta đã từng tìm tôi, muốn cải biên mấy vụ án mà tôi từng phá thành tiểu thuyết nhưng bị tôi từ chối rồi!”
“À…” Lee Jin Ju lại hỏi: “Sao lại từ chối vậy?”
“Đằng sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt” Triệu Ngọc nói: “Tôi không hy vọng tiểu thuyết của ông ta đả kích gia đình của những người bị hại này”
“Cho dù bọn họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng tôi cảm thấy bọn họ nên có được sự tôn trọng lớn nhất!”
“À…” Lee Jin Ju có điều ngộ ra gật đầu. “Thật không ngờ, anh lại còn biết suy nghĩ cho người khác đến mức này, rõ là… Rõ là…”
Trong lúc nhất thời, Lee Jin Ju không tìm thấy từ thích hợp để hình dung.
“Cô Jin Ju à” Triệu Ngọc lại hỏi lần nữa. “Câu chuyện con ngươi đen cô kể xong rồi, nhưng mà vừa nãy… đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ý của cảnh sát trưởng Park có phải là chỗ các cô cũng xuất hiện vụ án con ngươi đen hay không?”
“Đúng thế!” Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Lee Jin Ju lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Đây đã là vụ thứ hai rồi!”