← Quay lại trang sách

Chương 2016 Không phải quà tặng

“Ứớc chừng một tháng trước” Lee Jin Ju ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc, tiếp tục giới thiệu vụ án cho hắn. “Có người phát hiện một thi thể trên ghế đá một công viên nằm trên đường Kim Kang của Seoul”“Nạn nhân là nữ, là một công nhân viên chức của ngân hàng Kim Kang chi nhánh Seoul” Lee Jin Ju nói: “Vào lúc bị phát hiện, mắt của cô ấy biến thành màu đen trông vô cùng đáng sợ, sau khi pháp y kiểm tra thì phát hiện hoàn toàn giống với vụ án con ngươi đen”

“Hung thủ móc mắt của nạn nhân, đổi thành hai viên đá màu đen!”

“Wow” Triệu Ngọc xòe tay ra tính toán. “Bây giờ cách vụ án con ngươi đen của Nhật Bản cũng hơn bốn mươi năm rồi nhỉ? Tròn 45 năm? Vụ án này đúng là…”

Câu nói sau đó thì Triệu Ngọc không nói ra, hiển nhiên, vụ án con ngươi đen này đã thành công hấp dẫn Triệu Ngọc.

“Đó không phải là một viên đá bình thường” Lee Jin Ju nói: “Tôi nghe nói là một loại đá thạch anh màu đen, chính giữa viên đá thạch anh có màu đen đại diện cho giác mạc, đồng tử còn có màu sậm, gần như giống mắt của người thật y đúc!”

“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc, ban đầu, hắn chỉ cho rằng đó là một hòn đá màu đen được mài tròn lại mà thôi.

“Vụ án cụ thể thì không phải do tôi phụ trách” Lee Jin Ju nói: “Nhưng mà để cho chắc ăn, tôi vẫn giúp đội tìm kiếm rộng liên lạc với cảnh sát Nhật Bản, mượn hồ sơ ban đầu của bọn họ về!”

“Kết quả, sau khi so sánh hồ sơ hai bên, anh đoán thử xem kết quả thế nào?” Lee Jin Ju bỗng nhiên úp úp mở mở. “Tôi cảm thấy… Đây mới là chỗ thú vị nhất của vụ án đó!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc đã nhận ra điều gì, lập tức mở to mắt hỏi: “Vụ án này thật sự liên quan tới vụ án hơn bốn mươi năm trước à?”

“Đúng thế!” Lee Jin Ju gật đầu khẳng định. “Thông qua so sánh, bây giờ cảnh sát đã cơ bản chứng minh được một chuyện, đôi mắt màu đen mà hung thủ sử dụng hoàn toàn giống với đôi mắt từng xuất hiện trong vụ án con ngươi đen của Nhật Bản!”

“Hơn nữa, hàm lượng Succinylcholine cũng gần như không khác biệt gì!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng kinh ngạc. “Thật sự có liên quan à? Cô đừng nói với tôi rằng tên tội phạm 45 năm trước không chết, sau đó chạy trốn tới nước cô rồi lại gặp chuyện bất bình mà móc mắt người ta nhé!”

“Nếu vậy thì Tani Ichiro đúng là chết quá sớm! Bộ tiểu thuyết ‘Con ngươi đen’ vẫn có thể ra tập tiếp theo đấy…”

“Chuyện này đã khiến phía Nhật Bản chú ý rồi” Lee Jin Ju nói: “Nghe nói, bọn họ đã phái chuyên viên tới đây, muốn mang vật chứng của vụ án năm đó tới nơi này hỗ trợ chúng tôi điều tra!”

“Phỏng chừng…” Lee Jin Ju nhìn đồng hồ. “Bây giờ đã trên máy bay rồi đấy nhỉ?”

“Ít nhất…” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen rồi nói: “Bây giờ chắc các cô đã có phương hướng điều tra rồi đúng không? Nhân viên ngân hàng đã chết kia có phải cũng từng làm bồi thẩm viên không?”

“Không…” Lee Jin Ju giải thích. “Chế độ khác nhau, tuy chúng tôi cũng có bồi thẩm viên nhưng không phải là bồi thẩm viên công dân như vậy, người ra phán quyết cuối cùng là quan tòa chứ không phải bồi thẩm viên!”

“Vậy thì…” Triệu Ngọc ngẩng mặt lên. “Nạn nhân có làm chuyện gì mờ ám không? Có phải cô ta từng làm người làm chứng gì đó? Nhưng lại không nói thật?”

“Nếu có thể tìm ra nguyên nhân thì có lẽ việc tìm ra hung thủ cũng không khó lắm nhỉ?”

“Có lẽ là vậy, nhưng mà…” Lee Jin Ju nói: “Những chuyện này đều là công việc của cảnh sát trưởng Park, không cần tôi quan tâm!”

“Thần thám Triệu, chuyện của Lundy và Kang Kyu có thể giải quyết thuận lợi như vậy, tôi cũng xem như đã lập công lớn rồi! Nói ra…” Lee Jin Ju cười ngọt ngào. “Tôi nên mời thần thám Triệu ăn vài bữa tiệc đồ nướng mới phải!”

“À… Hóa ra là như vậy ư?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Vậy… Chỗ các cô có món nào đắt tiền hơn thịt nướng không? Tôi cảm thấy chỉ ăn thịt nướng thì có hơi rẻ thì phải?”

“Ôi chao, xem ra anh chưa biết chuyện này rồi!” Lee Jin Ju mỉm cười kéo đề tài về đường chính.

“Tôi đã tặng cơ hội giành lấy kho báu của Tịch Vĩ cho anh rồi, món quà này còn chưa đủ quý giá sao?”

“Thôi đi!” Triệu Ngọc thuận miệng nói đùa. “Kho báu gì chứ, một quả bom thì có! Chắc các cô đã sớm đoán được cái kho báu này nhất định nằm trong địa phận nước các cô rồi!”

“Cho nên, đến lúc hai chúng ta cùng nhau tìm ra kho báu thì các cô có thể danh chính ngôn thuận phân chia với nhau rồi còn gì!”

“Thật không hổ là cuồng thám, lời như vậy mà cũng dám nói, thật ra…” Lee Jin Ju thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm đến mấy chuyện kho báu đó, tôi vẫn thích nghe lệnh hành sự hơn!”

“Cho nên, thần thám Triệu à…” Lee Jin Ju nhướng mày. “Bây giờ chúng ta lập tức đi gặp cô bạn cũ Amerola của anh nhé?”

“Chờ đã…” Triệu Ngọc bỗng nhiên xua tay nói: “Có vẻ như chúng ta còn chưa nói xong về vụ án vừa rồi mà? Vừa rồi cảnh sát Park nói lại xuất hiện vụ án con ngươi đen thứ hai à?”

“Hả?” Lee Jin Ju liếc mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Vụ án này vừa mới xảy ra, tình huống cụ thể thế nào thì tôi vẫn chưa rõ lắm!”

“Tôi chỉ biết nạn nhân là Kwon Yoo Dong của Hội thương nghiệp Kim Kyu, là một người rất có thế lực thôi!”

“Hả?” Triệu Ngọc trước kia xem không ít điện ảnh Hàn Quốc, trong đầu hắn có ấn tượng đại khái rằng hội thương nghiệp ở đây không khác bang phái giang hồ cho lắm.

Xem ra, tên Kwon Yoo Dong này cũng là một vị có máu mặt trong giang hồ đây.

“Tôi thấy chắc bây giờ cảnh sát Park hy vọng Kwon Yoo Dong thật sự chết vì vụ án con ngươi đen nhỉ?” Lee Jin Ju giải thích nói: “Nếu như chết vì vụ án giết người hàng loạt, như vậy chúng tôi chỉ cần tóm lấy hung thủ thì xem như đã giải quyết vấn đề rồi!”

“Nhưng nếu như không phải, vậy thì phiền toái lớn rồi!”

“Bây giờ thế lực bên đường Kim Kang tung hoành, mạch nước ngầm vốn đã bắt đầu dậy sóng, Hội thương nghiệp Kim Kyu lại đang tranh cử cổ đông, cái chết của Kwon Yoo Dong đã phá thế cân bằng này, khiến cho ai đó tóm được cơ hội!”

“Haizz!” Ai ngờ, nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lại thở dài nói: “Ban Tình báo quốc gia quả nhiên rất khác Tổng cục Hình sự!”

“Trong một chuyện, cách nhìn của tôi hoàn toàn khác với cô!”

“Là sao?” Lee Jin Ju tò mò, vội hỏi: “Vậy anh có cách nhìn thế nào?”

“Cách nhìn của tôi ấy hả?” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần điều tra quan hệ giữa Kwon Dong Dong và cô nhân viên ngân hàng kia là có thể suy luận ra vì sao bọn họ lại bị hung thủ lựa chọn rồi!”

“Là Kwon Yoo Dong mới đúng, hóa ra ý anh là vậy hả!” Lee Jin Ju xấu hổ cười. “Mấy chuyện này thuộc quyền quản lý của bên đội điều tra diện rộng, đương nhiên không cần tôi suy xét làm gì!”

“Có điều, nói đi nói lại…” Lee Jin Ju nghiêm túc nhìn Triệu Ngọc hỏi: “Thần thám Triệu hình như rất có hứng thú với vụ án này nhỉ!”

“Không sao cả, nếu anh muốn tham dự vào thì chỉ cần tôi nói với lão Park một tiếng là được, anh có thể làm cố vấn đặc biệt, hoặc là chức vị gì đó khác?” Lee Jin Ju khuyến khích. “Nói thật, vụ án như vậy cũng hiếm có lắm, anh hoàn toàn có thể lấy nó để giải sầu!”

“Tôi bảo đảm, nếu phá được vụ án thì tôi sẽ bảo bọn họ ghi công cho anh, nếu không phá được thì cũng sẽ không để cho bất kỳ ai biết, tránh tổn hại thanh danh của anh!”

“Cứ xem như… Một món quà đặc biệt tôi tặng cho anh nhé?”

“Cô Jin Ju này” Triệu Ngọc bỗng nhiên thu khuôn mặt tươi cười lại, nghiêm túc nói: “Dù sao cũng đã chết hai người rồi! Đây không phải quà tặng gì hay ho đâu”

“Ở chỗ chúng tôi, chỉ cần xảy ra án mạng thì phải dốc hết toàn lực, mau chóng tóm lấy hung thủ!”

“Còn chuyện lấy ra giải sầu thì không phải là thái độ nên có khi xử lý những vụ án giết người!”

“Hơn nữa lại còn là loại án giết người hàng loạt nữa, chẳng lẽ cô không lo lắng sẽ xuất hiện người bị hại mới sao?”