Chương 2017 Cô đang gạt tôi?
Trong phòng thẩm vấn“Cho đến nay, tôi vẫn không rõ” Amerola hỏi Triệu Ngọc: “Rốt cuộc sơ hở của tôi nằm ở đâu? Làm sao anh nhận ra được?”
“Tôi cũng không nhận ra” Triệu Ngọc thẳng thắn. “Chẳng qua chỉ là đề phòng cô mà thôi, dù sao thì trên hoang đảo kia chỉ có một mình cô còn sống!”
“Hơn nữa, cô còn đưa cho tôi một chiếc USB rất quan trọng!”
“Không, đừng giả vờ nữa” Amerola không tin. “Nếu không khẳng định, anh không thể nào đưa mật mã đó cho tôi. Rõ ràng anh đang gài bẫy tôi!”
“Được rồi” Triệu Ngọc nhún nhún vai. “Chuyện mật mã thì đúng là tôi cố ý, nhưng mà trước khi tôi đến căn cứ đáy biển, tôi hoàn toàn không hoài nghi cô!”
“Hả?” Amerola bất ngờ. “Sau khi đến căn cứ đáy biển, vì sao anh lại hoài nghi tôi?”
“Cô…” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn thoáng qua Amerola, hỏi: “Thật sự muốn biết sao?”
“Đương nhiên rồi!” Amerola không hề nghĩ ngợi đã gật đầu.
“Tốt lắm…” Triệu Ngọc lại nhún vai. “Nói cho cô biết cũng không sao cả, thật ra… Là Miêu Khôn nhắc nhở tôi, ông ấy nói cô có vấn đề!”
“Miêu Khôn?” Amerola lại bất ngờ.
“Tôi cứu Miêu Khôn ở dưới căn cứ đáy biển, nhưng mà… chuyện này vẫn được giữ bí mật, không hề tuyên bố ra bên ngoài”
“Sau vụ việc ở căn cứ đáy biển, chúng tôi đã nhanh chóng bảo vệ ông ấy” Triệu Ngọc chi tiết nói: “Sau đó, trong lúc tôi nói chuyện với Miêu Khôn, ông ấy đã nói cho tôi biết rằng cô chẳng qua chỉ là một trợ thủ đắc lực mà Yusuf tiêu tiền thuê về thôi!”
“Ông ta không có ân cứu mạng gì với cô hết!”
“Cho nên tôi mới sinh ra hoài nghi cô…”
“Thì ra là thế” Amerola lắc đầu. “Miêu Khôn không chết, chuyện này đúng là nằm ngoài ý muốn!”
“Có điều, tôi không lừa cô, tuy tôi điều tra cô nhưng vì thời gian cấp bách nên không điều tra được chứng cứ xác thực gì, cho nên vẫn dừng lại trong giai đoạn hoài nghi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi càng không biết mục tiêu chủ yếu của các cô lại là Cục Cảnh sát Gwangju!”
“Bằng không, tôi sẽ không cho cô cơ hội khống chế sếp lớn Oh Seung Joon kia!”
“Được rồi, tôi đã hiểu rồi!” Amerola nói: “Tôi chỉ có một câu hỏi, nếu mọi chuyện đã rõ thì bây giờ chúng ta nói điều kiện chứ?”
“Không!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay. “Hôm nay tôi tới đây chỉ đến thăm cô và trò chuyện thôi, không có ý khác! Tôi không cảm thấy tội danh của cô có vấn đề gì, cho nên cô cũng không phải đàm điều kiện gì với tôi, hiểu không?”
Rầm!
Nghe thấy Triệu Ngọc nói như vậy, Lee Jin Ju trong phòng nghe lén không nhịn được vỗ cái bàn một cái.
Ý muốn ban đầu của cô ta là để cho Triệu Ngọc thuyết phục Amerola nói ra manh mối về kho báu của Tịch Vĩ. Thế là tương đương với chuyện hai bên thành công hợp tác, sau này có thể cùng đi tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ.
Nhưng không ngờ Triệu Ngọc lại không đi theo “kịch bản”.
“Hả?” Amerola cũng cảm thấy bất ngờ, cô ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, trong đầu nhanh chóng suy đoán ý định của Triệu Ngọc.
“Kết thúc chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô!” Triệu Ngọc nói: “Ông chủ thật sự của cô đã chết, ông chủ giả lại vẫn còn sống khỏe mạnh tung tăng!”
“Nhưng mà cho dù cô có phản bội ông ta, ông ta vẫn không ngừng cầu xin cho cô! Để xem chúng tôi có đủ khả năng giúp gì cho cô không…”
“Tôi hiểu, làm gián điệp hai mặt rất khó, lỡ làm không tốt thì thành Trư Bát Giới, soi gương trong ngoài không phải người*” Triệu Ngọc cũng không biết Amerola có hiểu hay không, không chút do dự nói một tràng dạy bảo. “Lúc tù trưởng nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên là hỏi cô có sao không…”
* Trư Bát Giới bên ngoài là hòa thượng mặt heo, bên trong là heo nguyên con, ý là không phải con người.
“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa!” Cuối cùng, Amerola không khống chế nổi, hai tay đập bàn quát lên. “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!
“Tôi hỏi anh, rốt cuộc Lundy chết như thế nào?”
“Là bị Kang Kyu nổ súng bắn chết! Xảy ra nội chiến mà…” Triệu Ngọc thành thật trả lời.
“Anh nói dối…” Amerola không tin, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. “Nhất định là các người làm! Không! Chắc chắn là anh làm!”
“Tất cả những chuyện này, tất cả đều do anh sắp xếp hết! Triệu Ngọc… Tôi… Tôi đúng là đã xem thường anh rồi! A!!!”
Nhìn thấy Amerola gầm rú như kẻ điên, Triệu Ngọc nhanh chóng khuyên nhủ: “Cô bình tĩnh một chút có được không? Cô có biết câu ‘người không phạm ta ta không phạm người’ không? Từ đầu đến cuối vẫn luôn là các người âm thầm làm chuyện xấu mà!”
“Cho dù có là tôi sắp xếp đi nữa thì cũng là vì dân trừ hại thôi!”
“Sao cô không chịu nghiêm túc suy nghĩ chứ? Cướp đoạt thành quả lao động của người khác, lại còn giết người diệt khẩu, coi rẻ sinh mệnh, cái này mà là anh hùng hảo hán ư?” Triệu Ngọc mắng: “Amerola à, cô đừng có khăng khăng một mực nữa!”
“Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho cô một tiếng, nếu cô hợp tác với phía Hàn Quốc đàng hoàng thì ít nhất còn có cơ hội ra ngoài, như vậy cũng xem như không uổng công tù trưởng đã cầu xin cho cô!”
“Hộc… Hộc…” Amerola thở hổn hển, nước mắt giống như vòng trân châu đứt dây, cô ta suy nghĩ thật lâu mới thoáng bình tĩnh lại, nói với Triệu Ngọc. “Triệu Ngọc, có chuyện này, chỉ sợ anh còn chưa biết nhỉ?”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt. “Chuyện gì?”
Kết quả, Amerola nhìn mặt kính đơn hướng bên cạnh, hình như có lời gì khó nói.
Triệu Ngọc thấy thế, đành phải bước tới phía trước một bước.
“Anh có nghe nói tới…” Amerola nói cực kỳ nhỏ: “Chuyện nội gián không?”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc hoảng hốt, đúng vậy, lúc đầu khi còn ở mật thất dưới đất, Kang Kyu đã từng đề cập rằng ông ta có nội gián trong hệ thống cảnh sát Hàn Quốc.
Nhưng mà cho tới bây giờ, cảnh sát vẫn chưa điều tra ra tên nội gián ấy là ai.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Ngọc vội tiến đến trước mặt Amerola, nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết tên nội gián này là ai không?”
“Đúng!” Amerola gật đầu, ra hiệu Triệu Ngọc tới gần chút nữa rồi mới nhỏ giọng nói bên tai Triệu Ngọc. “Nội gián chính là Oh Seung Joon!”
“Hả?” Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh ngạc, không ngờ Amerola lại đưa ra đáp án như vậy.
“Sao nào, bây giờ anh đã rõ rồi chứ?” Amerola tiếp tục thì thầm. “Chỉ lấy lòng một tên tiểu binh thì căn bản không có tác dụng gì!”
“Nhưng mà… Nếu như vậy, vì sao cô lại bắt cóc…”
Ý của Triệu Ngọc là hắn không rõ, nếu Oh Seung Joon là người phe mình, vì sao Amerola còn bắt cóc ông ta?
“Suỵt…” Ai ngờ, Amerola ra hiệu Triệu Ngọc im lặng, lại đột nhiên đẩy Triệu Ngọc ra, hơn nữa cố ý nói lớn. “Triệu Ngọc, nhiệm vụ Lundy giao cho tôi chính là tìm thứ này!”
“Còn việc nó có phải manh mối về kho báu của Tịch Vĩ hay không thì tôi cũng không biết!”
“Hả?” Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Amerola, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhận ra điều gì, vội vàng mở to mắt quát. “Cô… Cô gài bẫy tôi?”
Trong lúc hét to, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua kính một mặt.
Giờ khắc này, mặt các nhân viên cảnh sát đằng sau tấm kính đều lộ vẻ kinh dị, nhất là Lee Jin Ju, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Ngọc đã thay đổi một trăm tám mươi độ!
“Chuyện anh muốn biết, bây giờ tôi đã nói hết cho anh rồi!” Amerola nói: “Chuyện sau này thì phải xem anh làm thế nào thôi! Chúc anh may mắn, thần thám Triệu!”
“Cô đang gài bẫy tôi!” Triệu Ngọc nói: “Cô muốn châm ngòi ly gián! Sao cô lại… Sao có thể biến thành thế này? Cô đã quên chúng ta từng sóng vai chiến đấu sao? Tôi thật lòng muốn cứu cô mà!”
“Hừ!” Amerola ảm đạm cười. “Có tin hay không thì tùy anh! Có thể dằn lại thì anh cứ lớn tiếng nói ra chuyện tôi vừa nói với anh đi!”
“Cô!” Triệu Ngọc trừng mắt, hận không thể tát cho cô ta một cái.
Hắn tuyệt đối không ngờ, Amerola vậy mà lại dùng cách này trả thù hắn?
Thế này thì một khi Lee Jin Ju hỏi tới, bất kể hắn trả lời như thế nào cũng sẽ khiến đối phương nghi kỵ…