← Quay lại trang sách

Chương 2018 Một công hai ba chuyện

“Anh rể” Trên bàn ăn, Đinh Lam trêu ghẹo Triệu Ngọc. “Bảo anh thoái thác lời mời của cô Lee Jin Ju, có phải là không vui hay không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”Giờ phút này, Triệu Ngọc, Đinh Lam, Miêu Khôn, Lê Tịnh và Tiêu Hàng, tổng cộng năm người đang ngồi trong một nhà hàng kiểu Hàn thưởng thức bữa tối.

Ăn cơm chỉ là thuận tiện, thương lượng chính sự mới là chủ yếu.

Ngoài cửa sổ, mưa nhẹ liên miên không dứt suốt một ngày, không khí ẩm ướt, khiến người ta có cảm giác cả người lạnh lẽo.

“Lại trêu anh rể của em nữa rồi” Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào đồ ăn trên bàn và nói: “Cô Lee muốn mời anh đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, ở đây cũng có thịt nướng, ăn ở đâu mà chẳng giống nhau hả?”

“Thưa sếp” Lúc này, Tiêu Hàng đi vào cửa phòng ăn riêng, báo cáo với Miêu Khôn. “Chúng tôi đã kiểm tra xong hết rồi, không có vấn đề!”

“Được…” Miêu Khôn gật gật đầu, bưng ly rượu lên và nói: “Nào! Vì tất cả mọi người đều còn sống, vì Triệu Ngọc lại lập công lớn, vì cảm ơn con đã cứu mạng của cha và Tiểu Lam, cạn một ly nào!”

“Nghe cha nói kìa” Triệu Ngọc vội vàng nâng ly rượu lên, khiêm tốn nói: “Cha là cha vợ của con, Đinh Lam là em vợ của con, nói vậy không phải quá khách sáo à? Nhưng mà chuyện lập công thì phải nói cho rõ ràng nhé, sao nào, có tiền thưởng không?”

“Anh cũng thật thà quá nhỉ” Lê Tịnh cười xen miệng. “Sếp Miêu ngay cả gia sản bạc vạn và con gái cưng cũng đưa cho anh hết rồi, anh còn muốn có tiền thưởng nữa hả? Có phải lòng tham không đáy không?”

“Lời này sai rồi” Triệu Ngọc vội phản bác. “Không phải vẫn chưa cho à? Trước đó, tôi cũng phải tự lực cánh sinh chứ? Đỡ cho có người nói tôi bám váy phụ nữ!”

“Thôi đi, thôi đi” Miêu Khôn nhanh chóng nghển cổ xử lý một ly rượu nhỏ rồi nói với Triệu Ngọc. “Ta đã chuẩn bị cho con một bình White Sand Venon năm 1979 rồi, chờ khi nào về New Zealand là ta sẽ đưa cho con ngay!”

“Ừm… Vậy mới được chứ!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra. “Dù sao thì con đã cứu cha hai lần rồi, đúng không?”

Triệu Ngọc vừa nói như vậy, mọi người không khỏi cười vang một trận, Miêu Khôn cũng không xấu hổ.

Sau khi cụng ly, mấy người lại nói chuyện phiếm vài câu, ăn chút đồ ăn rồi mới tiến vào chủ đề chính.

“Xin thề với chiếc đèn này” Triệu Ngọc vỗ ngực, thấp giọng cam đoan với mọi người. “Người phụ nữ đó chỉ nói với con một chuyện, rằng tên Oh Seung Joon kia là nội gián của Kang Kyu!”

“Còn chuyện kho báu của Tịch Vĩ thì cô ta vốn dĩ không nói gì cả!”

Nghe thấy lời này, mọi người im lặng một trận, sau một lúc lâu, Lê Tịnh mới phá vỡ không khí bế tắc: “Tôi cảm thấy chắc là cô ta đang lừa anh đấy!”

“Lúc ấy là tôi và sếp Miêu cứu Oh Seung Joon từ trong tay Amerola, tôi đã nhìn thấy phản ứng của ông ta trong cả quá trình, hoàn toàn không giống đã chuẩn bị tâm lý từ trước!”

“Đúng đấy” Tiêu Hàng phụ họa. “Tôi cũng nghĩ như vậy, sau đó tôi cũng âm thầm điều tra, phát hiện bản thân Oh Seung Joon có chìa khóa của phòng vật chứng, nếu như ông ta là nội gián thì sao phải diễn trò bắt cóc với Amerola chứ?”

“Đâu hẳn là thế?” Đinh Lam phản đối. “Nếu Oh Seung Joon tự mình ra tay thì sau đó làm sao ông ta có thể thoát khỏi quan hệ chứ?”

“Nếu bị người khác cưỡng ép thì chẳng phải có thể trốn tránh trách nhiệm rồi ư?”

“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ tôi nên làm gì đây? Mọi người không nhìn thấy hôm nay Lee Jin Ju đã nhìn tôi với ánh mắt như thế nào đâu!”

“Dù sao tôi cũng đâu thể nói với cô ta rằng thủ trưởng của các cô chính là nội gián, đúng không?”

“Vậy… Anh đã nói với cô ta thế nào?” Lê Tịnh kinh ngạc. “Cô ta không thể nào không hỏi anh, đúng chứ?”

“Đương nhiên có hỏi” Triệu Ngọc nói: “Tôi chỉ có thể nói rằng Amerola tính kế tôi, cô ta nói là nói chuyện nhưng thật ra không nói gì cả!”

“Ha ha” Đinh Lam lắc đầu. “Anh nói như vậy, ai thèm tin chứ?”

“Anh cũng đâu còn cách nào!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ. “Thích nghĩ sao thì nghĩ đi!”

“Không, cha cảm thấy…” Lúc này, cuối cùng Miêu Khôn cũng nói mấy câu hữu dụng.

“Như vậy không hay đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ chỉ khiến bọn họ càng ngày càng nghi ngờ, ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa hai bên trong tương lai thôi”

“Đừng quên, vụ án vẫn chưa được thẩm tra xử lý xong, mấy người chúng ta vẫn chưa đi được đâu!”

“Hơn nữa, cho dù có thể đi thì cũng không thể bỏ mặc tất cả mà đi luôn như vậy đúng không?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Triệu Ngọc nói: “Bảo con tiếp tục thẩm vấn Amerola ư? Cha cho rằng dưới tình huống như vậy, bọn họ sẽ để con tiếp xúc với Amerola nữa à?”

“Dù thế nào đi nữa” Đinh Lam cắn môi nói: “Chuyện nội gián nhất định phải làm rõ ràng, tuyệt đối không thể bỏ sót đồng bọn của Lundy và Kang Kyu được!”

“Trong số những người hại em và cha nuôi, bọn họ cũng có phần đấy, không thể để bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như vậy được!”

“Nhưng mà…” Lê Tịnh nhếch miệng. “Chúng ta đâu thể xác định chắc chắn được? Lỡ như người phụ nữ đó nói dối thì sao?”

“Vậy… không bằng chúng ta âm thầm điều tra Oh Seung Joon kia thử xem sao” Đinh Lam nêu ý kiến. “Chỉ cần có thể tìm ra chứng cứ thì chẳng phải thành công rồi ư?”

“Chỉ sợ không hay lắm đâu?” Tiêu Hàng căng thẳng nói: “Một khi bị người ta phát hiện, cho dù chúng ta có nhảy vào sông Hàn cũng rửa không sạch nỗi oan này được!”

“Lundy và Kang Kyu đã chết hết rồi” Triệu Ngọc nói: “Nếu ông ta thật sự là nội gián thì ông ta đã xóa sạch chứng cứ từ lâu, không dễ điều tra đâu!”

“Cho nên…” Miêu Khôn mỉm cười, nghiêm túc lại không mất tao nhã nói: “Bây giờ chỉ có một cách tốt nhất có thể giải quyết nguy cơ lần này!”

“Hả?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Miêu Khôn.

“Triệu Ngọc!” Miêu Khôn im lặng vài giây rồi mới nói với Triệu Ngọc. “Đã tới lúc con phát huy sự chuyên nghiệp của mình rồi đấy, chỉ cần con có thể giúp bọn họ tìm ra kho báu của Tịch Vĩ thì xem như đã giải quyết được vấn đề rồi!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc bất ngờ. “Cha vợ à, không phải cha đang nói đùa với con đấy chứ? Trước đó chẳng phải cha đã nói rằng cố hết sức đừng động chạm vào chuyện kho báu sao?”

“Tình thế bất đồng, phải học tùy cơ ứng biến mà! Ha ha…” Miêu Khôn nhấp một ngụm rượu, tự nhiên nói: “Lúc trước, chúng ta chỉ là không muốn giao du với mấy kẻ xấu này mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, không nhảy vào cũng không được rồi!”

“Triệu Ngọc” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Con thông minh như vậy, chắc cũng đã nhận ra kho báu của Tịch Vĩ không chỉ chứa một số tiền cực lớn, đúng không?”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó đúng là con đã từng nghi ngờ rồi, Lundy đã giàu nứt đố đổ vách như thế, đâu thiếu tiền, vì sao còn phải mạo hiểm đi tìm kho báu của Tịch Vĩ cơ chứ?”

“Đúng!” Miêu Khôn gật đầu. “Tịch Vĩ nhốt Lundy nhiều năm như vậy, chỉ sợ đúng là hỏi ra cái gì đó, mấy thứ đó mới là thứ Lundy thật sự quan tâm!”

“Ý của Lundy có lẽ là muốn tiêu hủy mấy thứ đó nhỉ?”

“Ừm” Triệu Ngọc không nhịn được tò mò. “Mấy thứ đó sẽ là gì nhỉ? Nếu quan trọng với Lundy như thế thì chắc cũng rất quan trọng với chúng ta nhỉ?”

“Có khi còn đáng giá hơn cả kho báu kia nữa đấy!”

“Ta rất hiểu tính cách của Tịch Vĩ” Miêu Khôn nói: “Từ vụ án kim cương có thể thấy được tiền tài của ông ta chắc chắn toàn là cướp đoạt bằng thủ đoạn phi pháp!”

“Nếu con thật sự có thể tìm ra kho báu đó” Miêu Khôn lại nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Chúng ta có thể trả lại mấy thứ này cho chủ nhân của nó, coi như làm chuyện tốt cho cả thế giới nhỉ?”

“Nếu là chuyện chính nghĩa, vậy cớ sao chúng ta không làm chứ?”

“…” Triệu Ngọc mắng trong lòng. “Tới địa ngục đi! Cha thì đúng là cớ sao mà không làm, nhưng ông đây thì thảm rồi! Không biết có bao nhiêu phần tử bất hợp pháp mơ ước số tài sản sánh ngang với tài sản của cả một quốc gia này!”

“Đến lúc đó, không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ tuyệt đối không dễ dàng như mình nghĩ đâu!”

“Mặt khác, trong lúc Triệu Ngọc trợ giúp phía Hàn Quốc tìm kiếm kho báu, chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để tập trung quan sát ông sếp Oh Seung Joon kia” Miêu Khôn lại nói: “Nhân cơ hội xem rốt cuộc ông ta có phải nội gián hay không?”

“Thế thì chẳng phải là một công hai ba chuyện ư? Mọi người nói có phải không?”