Chương 2023 Thực tế chút đi
Không thể nào?Nhìn cô gái dáng người nhỏ xinh này, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy hơi khó chịu, thật không ngờ cô ta lại là học trò của Tani Ichiro.
Xem ra, mình không có cách nào vòng qua nhà văn trinh thám ấy rồi.
“Tôi… không hiểu cho lắm…” Lúc này, đội trưởng Ku của đội điều tra diện rộng kia buồn bực nói: “Lần này thần thám Triệu tới chỗ chúng tôi để tham quan à?”
“Seong Beom à” Lúc này, Park Hyun Hwa vội vàng giải thích. “Thần thám Triệu vừa mới giúp chúng tôi giải quyết một vụ án lớn!”
“Vụ án con ngươi đen lần này bởi vì dính dáng tới quan hệ quốc tế cho nên chúng tôi cố ý mời anh ta tới giúp đỡ!”
“À…” Đội trưởng Ku nhanh chóng bắt tay với Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc có thể nhận ra qua ánh mắt của ông ta rằng vị đội trưởng mắt cao hơn đỉnh này không thèm quan tâm tới mình.
Thịnh Phạn*… Họ Cụ, tên Cụ Thịnh Phạn ư? Tên này, sao vừa nghe là đã thấy đói thế?
* Tên của đội trưởng Ku trong tiếng Trung là Cụ Thịnh Phạm, do hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung nên Triệu Ngọc nhầm từ Thịnh Phạm thành Thịnh Phạn, thịnh phạn có nghĩa là xới cơm.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Ai ngờ, cô gái tên Masako kia lại vui vẻ vỗ tay. “Có thể cùng tham dự điều tra với thần thám Triệu Ngọc thế này, đúng là vinh hạnh cho tôi quá!”
“Thần thám Triệu ơi, mong anh hãy chỉ giáo nhiều hơn!” Nói xong, Masako lại cúi đầu với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn bắt chước đối phương, cúi chào lại.
“Đội trưởng Ku” Lee Jin Ju nhận ra mâu thuẫn của Ku Seong Beom mới giải thích. “Thần thám Triệu chỉ thuận tiện sang hỗ trợ mọi người thôi, không khác cố vấn là bao!”
“Ông cứ yên tâm, mọi người cứ làm chuyện của mình là được, thần thám Triệu chỉ đưa ra một vài suy nghĩ, ý kiến trong việc điều tra mà thôi, sẽ không cùng hành động với mọi người!”
“À…” Lúc này đội trưởng Ku mới dễ chịu hơn một chút, hơi gật đầu với Triệu Ngọc.
“Được rồi” Park Hyun Hwa nói. “Không phải chúng ta sắp phải trao đổi ý kiến với chuyên gia phía Nhật Bản sao? Vậy thì cùng đi nhé?”
“Ừm…” Đội trưởng Ku lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn ngồi xuống.
Thật ra Triệu Ngọc rất hiểu tâm trạng của ông ta, nếu đổi thành hắn thì trong lòng chắc chắn sẽ còn khó chịu hơn nữa.
Vốn dĩ chỉ là điều tra vụ án giết người hàng loạt mà thôi, chẳng những có chuyên gia phía Nhật Bản đến mà bây giờ lại có thêm một thám tử nước Hoa không có liên can gì, lại có lãnh đạo can thiệp, chắc chắn sẽ khiến cho ông ta vô cùng khó chịu.
Triệu Ngọc hiểu điểm này cho nên hắn vẫn mãi không nói lời nào.
“Vậy thì nói từ đầu đi!” Masako lấy máy tính của mình ra, nói: “Đương nhiên, nếu nói từ đầu thì chắc chắn phải nói tới cha của Takaki Iwata, cũng chính là vụ án tử hình của Takaki Kotobuki!”
“Chúng tôi tin rằng, sở dĩ Takaki Iwata sử dụng phương thức cực đoan như trong vụ án con ngươi đen là để trả thù những người gây ra vụ án tử hình của cha hắn ta trên tòa án!”
“Biến mắt của bọn họ thành màu đen, biểu thị bọn họ làm như không thấy, chẳng phân biệt được trắng đen… Đương nhiên, có lẽ con ngươi đen còn có hàm nghĩa khác…” Nói đến đây, Masako ra hiệu cho đồng nghiệp của cô ta.
Một chuyên gia phía Nhật Bản khác lập tức đứng dậy nói: “Qua nhiều năm nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ở khu vực phía Đông Nhật Bản tức vùng Akita, Aomori, còn có vùng núi Hokkaido đang lưu hành một loại tôn giáo nguyên thủy!”
“Trong giáo lý của tôn giáo này có ghi chép về con ngươi đen…”
“Đúng vậy!” Masako gật đầu. “Trong tôn giáo nguyên thủy này, con ngươi đen đại diện cho trấn áp tà ác, chuyện này có phần giống với cách nói trấn hồn của nước Hoa các anh!”
“Biến đôi mắt của nạn nhân hoặc là kẻ địch thành màu đen là có thể trấn áp linh hồn của họ, khiến họ trọn đời không được siêu sinh…”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc thật không ngờ con ngươi đen lại còn có nhiều lai lịch như vậy.
“Chúng tôi có điều tra lịch sử gia đình của Takaki Iwata” Một chuyên gia khác nói. “Tổ tiên nhà họ đúng là di chuyển từ phía Đông Nhật Bản đến!”
“Chúng tôi cũng phát hiện ra một vài di vật và bộ sách cung phụng tôn giáo nguyên thủy này trong nhà hắn ta…”
“Cho nên…” Masako nói. “Vụ án con ngươi đen không phải truyền thuyết của phương Tây là có liên quan tới ác linh! Tổng thể mà nói, đây chỉ là một vụ báo thù bình thường mà thôi!”
“Có phải là… Nên có một điều kiện tiên quyết không?” Lee Jin Ju bỗng nhiên xen miệng hỏi một câu.
“Điều kiện tiên quyết là cha của Takaki Iwata thật sự bị oan chứ?”
“Nhưng nếu cha của hắn ta thật sự bị oan, vì sao nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy hung phạm?”
“Nhà Takaki mở cửa hàng thịt” Masako nói. “Hai nạn nhân bị phân thây xuất hiện trong cửa hàng thịt nhà ông ta, dù thế nào thì Takaki Kotobuki cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được!”
“Về sau, trong khoảng thời gian trước khi Takaki Kotobuki bị chấp hành tử hình và sau khi vụ án con ngươi đen xảy ra, cục điều tra chúng tôi tổng cộng phái mười tổ chuyên án đi điều tra!”
“Mãi cho đến năm năm trước, vẫn còn tổ chuyên án đang điều tra vụ án đó!”
“Nhưng mà…” Masako tiếc nuối nói. “Bởi vì thi thể bị phân thây, chứng cứ quá ít, cuối cùng không tìm thấy người bị tình nghi nào khác!”
“Nhưng mà những dụng cụ dùng để phân thây đều là dụng cụ trong cửa hàng thịt nhà Takaki, trên đó cũng toàn là vân tay của Takaki Kotobuki!”
“Hơn nữa, Takaki Kotobuki không có chứng cứ chứng minh ông ta không có mặt tại đó cho nên ông ta thành người bị tình nghi duy nhất của vụ án! Hơn nữa còn là người bị tình nghi lớn nhất!”
“Có thể đi vào cửa hàng thịt, quen với cách sử dụng công cụ trong cửa hàng” Lúc này, viên cảnh sát Ryoo kia bỗng nhiên lên tiếng. “Lúc trước, các ông có nghĩ tới khả năng này không? Nếu hung thủ không phải Takaki Kotobuki thì chắc chắn cũng là một người rất quen với cửa hàng thịt?”
“Tôi hiểu ý của anh!” Masako lễ phép nói. “Anh hoài nghi hung thủ chân chính là bản thân Takaki Iwata đúng không?”
“Đúng là như vậy” Cảnh sát Ryoo nói. “Takaki Iwata chính là hung thủ của vụ án phân thây cho nên hắn ta biết cha mình bị oan! Sau đó bởi vì cha mình bị phán án tử hình cho nên trút giận sang người khác, gây ra vụ án con ngươi đen!”
“Đừng có nói linh tinh!” Đội trưởng Ku bỗng nhiên nén giận nói một câu, nói. “Nếu Takaki Iwata là hung thủ giết hai cô bé kia, vậy muốn cứu cha thì chỉ cần tự mình đứng ra thừa nhận không phải là được rồi à?”
“Nhưng mà…” Cảnh sát Ryoo rõ ràng không phục. “Chuyện này có khả năng mà? Takaki Iwata không dám đứng ra, mãi đến lúc cha mình chết vì mình mới gây ra vụ án nghiêm trọng hơn?”
“Không…” Masako nói. “Chúng tôi đã điều tra quỹ tích sinh hoạt của Takaki Iwata, vào lúc vụ án phân thây xảy ra, bằng chứng ngoại phạm của hắn ta rất xác đáng do hắn ta đang đi học trong trường!”
“Đó là một trường học nội trú, cách Yokohama rất xa, vụ án phân thây không liên quan gì tới hắn ta cả!”
“Nhưng mà điểm kỳ lạ nhất là…” Masako lại nói. “Từ sau khi Takaki Kotobuki bị phán tử hình, tại khu vực Yokohama không còn xảy ra vụ án phân thây tương tự nữa!”
“Vụ án phân thây không phải là vụ án giết người hàng loạt” Đội trưởng Ku bỗng nhiên đứng dậy. “Chỉ là một vụ án riêng biệt! Tôi không biết các ông nghĩ như thế nào, vụ án con ngươi đen mới và tội phạm mới đang ở ngay trước mắt, so với việc cứ ở đây nghiên cứu lịch sử thì không bằng làm mấy chuyện thực tế đi!”
Nói xong, đội trưởng Ku nhìn di động của ông ta một cái rồi mới nói với Park Hyun Hwa và Lee Jin Ju: “Thưa hai sếp, bây giờ tôi phải ra ngoài rồi!”
“Cứ để cảnh sát Ryoo tiếp tục trò chuyện với mọi người đi!”
“Này… Ừm…” Cho dù đội trưởng Ku là cấp dưới, nhưng mà Park Hyun Hwa vẫn không dám nhiều lời, đành phải đồng ý cho đội trưởng Ku rời khỏi phòng.
Nhìn đội trưởng Ku vội vội vàng vàng đi mất, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju liếc mắt nhìn nhau, Triệu Ngọc cảm thấy có thể là đội trưởng Ku vừa mới nhận được tin tức gì đó cho nên mới đi gấp như vậy.
Bởi vậy, cũng có thể thấy được người ta vốn dĩ không định chia sẻ manh mối cho người khác.
“Được rồi” Cảnh sát Ryoo nhanh chóng làm sáng tỏ lập trường, nói với Masako. “Tôi không giống ông ta, tôi thích nghiên cứu lịch sử, tôi muốn hỏi một câu là hai nạn nhân trong vụ án phân thây là những ai?”
“Hai cô bé chưa đầy mười tuổi” Masako cũng không bị đội trưởng Ku ảnh hưởng, tiếp tục nói. “Hai cô bé đều là hàng xóm ở gần nhà Takaki, trên đường tan học sẽ đi ngang qua cửa hàng thịt nhà bọn họ, hơn nữa còn quen biết Takaki Kotobuki…”
“Vậy chẳng phải là kết thúc được rồi sao!” Cảnh sát Ryoo nói. “Theo tôi thấy, nếu Takaki Kotobuki không phải hung thủ thì hung thủ có thể là hàng xóm của ông ta đúng không?”
“Có người thường xuyên đi đến cửa hàng thịt nhà ông ta, rất quen thuộc với cửa hàng thịt nhà ông ta, cũng quen với hai cô bé kia” Cảnh sát Ryoo giơ tay ra hiệu, vui sướng nói. “Người này đoán chắc thời gian, dụ dỗ hai cô bé vào cửa hàng thịt, sau đó thực hiện tội ác…”