← Quay lại trang sách

Chương 2027 Đều không thể chọc vào

Vùng đường JaePyeong đều là đồi núi, lái xe gập ghềnh, lúc lên lúc xuống, Lee Jin Ju vì để đuổi kịp đội điều tra diện rộng nên cũng lái xe chạy như bayNhất là khi xuống dốc, cảm giác như sắp bay lên vậy, mặc dù Triệu Ngọc đã thắt chặt dây an toàn nhưng đầu vẫn đụng phải nóc xe…

“Tôi bảo này…” Triệu Ngọc ôm đầu chửi thề: “Trước đây có phải cô đã từng tham gia cuộc đua xe thể thao đường trường không?”

“Đường núi có nhiều ngã rẽ” Lee Jin Ju lái xe một cách nghiêm túc, nói: “Rẽ sai một lần là khác hẳn…”

“Tôi nói này…” Triệu Ngọc lại nhìn Lee Jin Ju và nói: “Lão già đó có phải là do cô gọi tới hay không?”

“Cái gì?” Lee Jin Ju bất ngờ: “Ai cơ?”

“Chính là Hội trưởng Su kia ấy, ông già đã tát đội trưởng Ku một cái đó!” Triệu Ngọc nói: “Người này có phải được cô gọi tới không? Quan hệ của hai người khá là tốt nhỉ?”

“Anh!?” Lee Jin Ju giật mình, suýt nữa đã đâm xe vào hàng rào, cô ta vội vàng giảm tốc độ, sau đó hỏi với vẻ mặt sửng sốt: “Sao anh biết được?”

“Ha ha ha, trong lòng cô biết rõ tôi làm nghề gì mà!” Triệu Ngọc nói: “Vừa nãy, từ khi ông cụ đó xuất hiện đã trao đổi ánh mắt với cô không dưới năm lần!”

“Thật lợi hại! Vậy mà cũng bị anh nhìn thấy!” Lee Jin Ju lại tăng tốc lần nữa, sau đó thừa nhận: “Không sai, Heo Mi Na là một người đàn bà đanh đá không bao giờ nói lý lẽ, nếu muốn bà ta nhượng bộ thì chỉ có thể tìm Hội trưởng Su đến áp chế bà ta thôi!”

“Hội trưởng Su này lợi hại lắm à?” Triệu Ngọc hỏi: “Không ngờ ông ta dám tát đội trưởng Ku…”

“Hừ, Su Min Chul xem như một nhân vật có tên tuổi ở đường JaePyeong! Nhưng mà…” Lee Jin Ju khinh thường nói: “Ông ta bị tôi nắm thóp, nhất định phải nghe lời tôi!”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu: “Thảo nào, ánh mắt ông ta nhìn cô hồi nãy lại phức tạp tới vậy!”

“Trước đây chắc anh đã từng nghe tới chuyện Hội thương nghiệp Kim Kyu chuẩn bị lựa chọn Hội trưởng mới…” Lee Jin Ju nói: “Mà Kwon Yoo Dong là người được đề cử có lợi nhất với vị trí Hội trưởng mới nhỉ?”

“Ừ” Triệu Ngọc lại gật đầu: “Như vậy thì chẳng phải Kwon Yoo Dong đã có mâu thuẫn với vị Hội trưởng Su kia ư?”

“Không, trái ngược lại” Lee Jin Ju nói: “Bởi vì Su Min Chul bị chúng tôi nắm thóp, cộng thêm tuổi đã cao, có ý muốn nghỉ hưu nên lần tranh cử này là do chính ông ta đề xuất!”

“Hơn nữa, Kwon Yoo Dong cũng là do một tay ông ta nâng đỡ, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được Hội trưởng Hội thương nghiệp đã được ngầm đồng ý giao cho Kwon Yoo Dong!”

“Nếu Kwon Yoo Dong chết…” Triệu Ngọc nói: “Khó tránh khỏi việc dẫn tới nghi ngờ nhỉ? Có lẽ những người trước đây không có cơ hội làm Hội trưởng cũng bắt đầu rục rịch rồi?”

“Phức tạp lắm” Lee Jin Ju nói: “Tôi cảm thấy nội bộ Hội thương nghiệp Kim Kyu có lẽ sẽ không có động tĩnh gì quá lớn, bởi vì cho dù Kwon Yoo Dong đã chết nhưng dù sao vẫn còn có Su Min Chul trấn giữ!”

“Điều mà chúng tôi lo lắng bây giờ chính là những nhóm lợi ích khác!” Lee Jin Ju nói:” Kwon Yoo Dong là người theo chủ nghĩa dã tâm, ông ta mà lên nắm quyền thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những tập đoàn khác trong ngành, hơn nữa, ông ta quả thực đã đắc tội không ít người!”

“Cho nên, điều khiến người ta đau đầu nhất vẫn là đám người đang rục rịch này, chắc chắn là họ muốn nhân cơ hội để tranh giành địa bàn, làm cho Hội thương nghiệp Kim Kyu suy yếu”

“Thế thì chắc chắn sẽ khơi lên rất nhiều vụ tranh chấp, đủ để khiến đội trưởng Ku bận rộn một phen!”

“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Cũng tức là cho dù chúng ta tìm được hung thủ giết người thì cuộc phân tranh giang hồ này vẫn sẽ chưa có hồi kết?”

“Thảo nào đội trưởng Ku lại nổi nóng đến vậy!”

“Tôi thấy…” Lee Jin Ju quẹo liên tục mấy vòng, chạy thẳng trên con đường lớn hướng lên núi, đồng thời nói: “Nỗi lo lắng của Heo Mi Na có lẽ không hề sai, tài xế thật sự có vấn đề gì đó!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc tán thành, nhưng đưa ra ý kiến: “Có điều, tôi luôn cảm thấy chuyện này có thể không liên quan gì đến băng đảng, có lẽ tài xế có vấn đề nhưng anh ta chưa chắc đã là đồng lõa của hung thủ!”

“Vụ án này hình như hơi đi lệch hướng rồi!”

“Ồ! Đại thần thám đúng là nghĩ nhiều quá rồi!” Lee Jin Ju bĩu môi: “Vẫn nên kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì rồi tính sau!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi theo xe của đội điều tra diện rộng đến một tòa công xưởng bỏ hoang ở giữa sườn núi.

Họ vừa bước vào công xưởng đã nhìn thấy có ba người nằm dưới đất.

Trong số đó có hai người đã rơi vào tình trạng hôn mê, sống chết chưa rõ, chỉ có một người cầm điện thoại, nằm ngọ nguậy dưới đất, trên mặt dính đầy máu…

“Này… này này…” Đội trưởng Ku nhanh chóng chạy đến đỡ người đó dậy, vội vàng vỗ mặt người đó và hỏi: “Tài xế đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Ưm… ưm…” Người đó chỉ tay về một hướng, sau đó nói ba từ đứt quãng: “An… Ahn Seon Soo…”

“Assibar!” Nghe thấy cái tên ấy, đội trưởng Ku lập tức hất người đó ra, sau đó mất tự nhiên sờ túi súng ở hông, sau đó mới khoát tay với cấp dưới và nói: “Đội hai ở lại xử lý, đội một theo tôi đi bắt người!”

Dứt lời, ông ta sải bước đi về phía xe hơi của mình.

“Đội trưởng Ku!” Lúc này, hai tên cấp dưới của Su Min Chul chợt ngăn cản đội trưởng Ku, một người trong đó nói: “Nếu là Ahn Seon Soo thì hay là… giao việc này cho chúng tôi đi xử lý đi!?”

“Các ông đứng ra thì hơi…”

“Hừ!” Đội trưởng Ku vỗ vai người này, lắc đầu nói: “Các anh không nhận ra à? Hiện tại sợ nhất chính là tình hình này đấy!”

“Hai người mau cút về cho tôi, nói với Hội trưởng của các anh, kẻ không được nhúng tay vào chính là các anh đấy!”

Nói xong, ông ta không chút khách sáo đẩy hai người đó ra, đi lên xe của mình.

“Đội trưởng…” Lúc này có người đề nghị với đội trưởng Ku qua cửa sổ: “Ahn Seon Soo không phải là kẻ dễ chọc, huống hồ hai người… hai người từng có khúc mắc, chúng ta có cần xin dẫn thêm người không ạ?”

“Để làm gì? Sợ à?” Đội trưởng Ku mắng một trận: “Ông ta có khó đối phó hơn nữa thì cũng không được phạm pháp! Lái xe đi!”

Sau tiếng quát của đội trưởng Ku, xe hơi dần dần khởi động, ầm ĩ rời khỏi công xưởng, sau đó men theo đường mòn trên núi mà chạy về hướng nào đó.

Lee Jin Ju lo lắng đội trưởng Ku xảy ra sơ suất gì nên lập tức lái xe bám sát theo.

“Ahn Seon Soo làm nghề gì vậy?” Triệu Ngọc tò mò hỏi.

“Là một đại ca khác của đường JaePyeong, kẻ thù không đội trời chung của Kwon Yoo Dong” Lee Jin Ju bất đắc dĩ nói: “Kwon Yoo Dong thuộc Hội thương nghiệp Kim Kyu, còn ông ta thì thuộc Hội thương nghiệp Geum Soo, vừa nghe là đã biết không đội trời chung rồi!”

“Ồ…” Triệu Ngọc càng thêm tò mò: “Nhưng tôi không hiểu vì sao Ahn Seon Soo lại phải bắt tài xế kia đi?”

“Bắt đi hay là cứu đi thì còn chưa biết chắc được!” Lee Jin Ju lắc đầu: “Biết đâu tài xế là do Ahn Seon Soo gài vào thì sao?”

“Vậy thì càng vô lý” Triệu Ngọc phân tích: “Nếu thật sự là như vậy thì Ahn Seon Soo càng không nên ra tay! Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc ‘ở đây không có ba trăm lạng bạc*’ư?”

* Ở đây không có ba trăm lạng bạc: ý chỉ giấu đầu lòi đuôi.

“Mấy trăm lạng?” Lee Jin Ju không hiểu điển tích này: “Là ý gì?”

“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi” Triệu Ngọc khoanh tay lại: “Nhưng tôi cảm thấy sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy đâu”

“Đó là điều hiển nhiên rồi” Lee Jin Ju nói: “Tôi nghe nói Ahn Seon Soo không chỉ có thù với Kwon Yoo Dong thôi đâu, bởi vì một vụ án trước đây mà đội trưởng Ku đã bị liên lụy, thậm chí còn bị cách chức!”

“Ồ…” Triệu Ngọc mở to mắt: “Vậy thì chuyện này phiền phức rồi đây, đội trưởng Ku đang tức đầy bụng không có chỗ để xả đấy!”

“Cho nên…” Lee Jin Ju lôi điện thoại ra: “Tôi phải nghĩ cách để ngăn cản mới được, Park Hyun Hwa không quản nổi ông ta đâu, xem ra… chỉ có thể gọi điện thoại cho cục trưởng của họ thôi!”