← Quay lại trang sách

Chương 2028 Thù cũ

“Tiêu rồi…”Lee Jin Ju căng thẳng lái xe, phát hiện mình dần dần không đuổi kịp xe của đội trưởng Ku nữa rồi!

“Tên điên này!” Lee Jin Ju mắng: “Từ sau khi ly hôn, tên này ngày càng mất kiềm chế, ngày nào cũng chỉ muốn bắt tội phạm…”

Triệu Ngọc nghe mà cảm thấy nghẹn lời, trong lòng lại cảm thấy vị đội trưởng Ku này hơi giống mình trước đây.

Có điều, đội trưởng Ku lớn hơn mình mười mấy tuổi, chắc đã sớm trải qua tuổi nổi loạn rồi chứ, thế mà vẫn còn liều mạng như thế, cái này thật là hoàn toàn trái ngược so với mình.

Triệu Ngọc thì ngày càng chín chắn hơn, ngày một tĩnh lặng hơn, không còn là tên nhóc miệng còn hôi sữa như trước kia nữa.

“Đợi đã…” Đột nhiên, Triệu Ngọc nghĩ tới một chuyện liền hỏi: “Đội trưởng Ku vội như vậy là muốn đi đâu?”

“Xem ông ta thế kia thì chắc là đi tìm Ahn Seon Soo nhỉ?” Lee Jin Ju nói: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, có lẽ đội trưởng Ku biết Ahn Seon Soo ở đâu?”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Làm như vậy có phải hơi ầm ĩ không? Nghĩ thử xem, trước đó Heo Mi Na còn biết phải giấu tên tài xế kia tới một nhà kho xa xôi để xử lý, không lẽ tên Ahn Seon Soo này lại định dẫn người về nhà của mình sao?”

“Thời gian đã qua lâu như vậy, không biết tên tài xế kia đã bị bắt đi đâu mất rồi! Tới khi đó, chỉ cần Ahn Seon Soo không chịu thừa nhận thì đội trưởng Ku có thể làm gì được chứ?”

“Đúng thật, anh nói có lý lắm…” Lee Jin Ju bất đắc dĩ bĩu môi: “Có lẽ đội trưởng Ku chỉ tìm cái cớ thôi nhỉ? Nói không chừng, mục đích chính của ông ta không phải là tài xế mà chỉ là muốn gây phiền phức cho Ahn Seon Soo mà thôi?”

“Wow, đội trưởng Ku thích ghi thù đến vậy sao?” Triệu Ngọc lắc đầu.

“Đúng vậy, ông ta thích ghi thù lắm” Lee Jin Ju thở dài: “Xem ra, lời đồn có lẽ là sự thật!”

“Lời đồn gì?” Triệu Ngọc tò mò.

“Dựa theo tin tức ngầm thì chuyện đội trưởng Ku ly hôn có thể là do Ahn Seon Soo âm thầm phá hoại!” Lee Jin Ju nói: “Bởi vì vụ mâu thuẫn trước đó, ông ta có xích mích với đội trưởng Ku cho nên đã bỏ ra số tiền lớn, sắp xếp một tên trai bao cao cấp quyến rũ vợ của đội trưởng Ku, khiến bà ấy bỏ ông ta…”

“Ồ!” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Thảo nào ông ta lái xe nhanh đến vậy! Cẩn thận kìa!”

Ngay lúc hắn nhắc nhở, Lee Jin Ju nhanh chóng giảm tốc độ, đánh tay lái đổi hướng, thế mới kịp tránh được một chiếc xe máy băng ngang đường, tài xế xe máy kia bị dọa đến mức suýt nữa đã cắm đầu xuống mương…

“Đương nhiên đó chỉ là tin đồn…” Lee Jin Ju cố gắng khống chế tay lái: “Tôi chẳng phải người thích ngồi lê đôi mách gì, anh muốn biết chuyện thì hay đi hỏi Park đi!”

“Vậy sao!” Triệu Ngọc trêu. “Cô là lãnh đạo của Ban Tình báo, biết nhiều tin tức tức ngầm như thế còn chưa đủ ‘ngồi lê đôi mách’ sao?”

“Hỏng rồi, hỏng rồi…”

Lúc này, một chiếc xe rác chặn giữa đường đi, khiến Lee Jin Ju không nhìn rõ phương hướng, đợi đến khi khó khăn lắm mới lách qua được thì đã không thấy bóng dáng của đám người đội trưởng Ku đâu nữa.

“Chết tiệt!” Lee Jin Ju ảo não rủa một tiếng, sau đó vội vàng bật điện thoại để hỏi phương hướng.

Thực ra, nếu lúc này Triệu Ngọc dùng flycam tàng hình thì đương nhiên có thể nhìn rõ phương hướng. Nhưng vụ án này vốn không liên quan đến mình, cũng không quá cấp bách, không cần thiết phải lãng phí đạo cụ quý giá như vậy.

Lee Jin Ju nhanh chóng hỏi được thông tin vị trí của đám người đội trưởng Ku, lập tức mở GPS rồi lại tiếp tục đuổi theo.

Không ngờ ngay lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc vang lên, truyền đến giọng nói của cô em vợ Đinh Lam: “Anh rể à, anh đang ở đâu vậy? Em vẫn đang đợi anh trả lời đấy!”

À…

Triệu Ngọc lúc này mới nhớ ra Đinh Lam vẫn còn đợi thông tin điều tra liên quan đến kho báu của Tịch Vĩ từ Triệu Ngọc, sau đó mới tiện lựa chọn phương thức hành động!

Nhưng nếu bàn về chuyện kho báu trước mặt Lee Jin Ju bây giờ thì không thích hợp lắm, thế là Triệu Ngọc nhanh chóng cười nói: “Được rồi, em đi dạo phố một mình đi! Anh vẫn còn có việc phải xử lý!”

“À…” Đinh Lam lập tức hiểu ra Triệu Ngọc không tiện nói chuyện, đành phải phối hợp nói: “Được rồi, vậy thì em đi mua một ít đồ trang điểm vậy, ghi sổ ở chỗ của anh nhé!”

“Được, em muốn mua bao nhiêu thì mua!” Triệu Ngọc chẳng bận tâm: “Lúc về, anh sẽ nói mật khẩu của tấm thẻ đen đó cho em biết!”

Nói xong, Triệu Ngọc cúp máy.

“Wow!” Lee Jin Ju tặc lưỡi cảm thán: “Hào phóng ghê! Chắc là cô em gái đặc công được anh cứu nhỉ? Cô ấy trông khá xinh, có ý lấy thân báo đáp à?”

“Hừ!” Triệu Ngọc lườm Lee Jin Ju: “Thế mà còn ở đó nói mình không ‘ngồi lê đôi mách’ hả?”

“Ừm… nói tới chuyện này…” Lee Jin Ju chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt thoáng chốc ảm đạm, hỏi: “Lý Kết vẫn ổn chứ?”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Nó đang học tiếng Trung đấy! Đứa bé này giống cha nó, vừa thông minh lại không thích nói nhiều!”

Cái câu “nói nhiều” này dường như đang nói cho cô Lee Jin Ju nghe, thế là cô Lee lập tức im lặng, sau đó tăng nhanh tốc độ.

Mười mấy phút sau, họ lái xe tới một khu phố thương mại sầm uất, họ không mất quá nhiều công sức liền nhìn thấy xe của đội trưởng Ku đang đậu trước cửa nhà hàng kiểu Trung!

Lúc này, không có ai ở trên xe, hiển nhiên là đoàn người đội trưởng Ku đã đi vào trong nhà hàng.

“Đây có lẽ là sản nghiệp của Hội thương nghiệp Geum Soo nhỉ?” Lee Jin Ju quan sát tình hình xung quanh, nói: “Hãy chờ xem, Ahn Seon Soo nhất định ở đây!”

“Chỉ có điều, không biết tên tài xế kia có thật sự bị bắt đến đây hay không” Lee Jin Ju không khỏi lo lắng: “Không có lệnh lục soát, nếu như Ahn Seon Soo không nói gì thì đội trưởng Ku căn bản chẳng thể làm gì!”

“Nếu quá đáng quá thì e là ông ta lại bị xử phạt!”

Nói xong, Lee Jin Ju nhanh chóng dừng xe, đầu tiên là bất giác đè lên súng ở bên hông, sau đó mới xuống xe và đi vào nhà hàng.

Mặc dù Triệu Ngọc chỉ là người đứng xem nhưng mắt thấy Lee Jin Ju xuống xe, hắn dù gì đi chăng nữa cũng phải đi theo xem thử.

Nhà hàng có ghi rất nhiều chữ tiếng Trung, ở cửa còn treo đèn lồng đỏ.

Hai người vừa đi đến cửa thì thình lình nghe thấy trên tầng truyền đến hàng loạt tiếng thủy tinh vỡ.

Phản ứng của Triệu Ngọc khá nhanh, hắn vội kéo Lee Jin Ju vào trong nhà hàng, toàn bộ thủy tinh vỡ đều bị rơi vãi xuống mặt đất trước cửa.

Không cần phải nghi ngờ nữa, bên trên đã khai chiến rồi!

“Được rồi!” Lee Jin Ju lôi súng ra, nói với Triệu Ngọc: “Đợi chút nữa, anh cố gắng trốn ở phía sau tôi! Hôm nay đúng là khiến anh phải chê cười rồi!”

Bởi vì không phải chấp hành nhiệm vụ cố định nên đương nhiên Triệu Ngọc không mang súng bên người.

Có điều, đối với trường hợp thế này, hắn đã quen từ lâu rồi, liền thản nhiên gật đầu, sau đó lên tầng với Lee Jin Ju.

Ai ngờ, sau khi lên tầng, tình hình lại không mấy náo nhiệt như Triệu Ngọc tưởng tượng.

Hắn nhìn thấy trong đại sảnh nhà hàng chỉ có mười mấy người, một bên là điều tra viên do đội trưởng Ku dẫn đầu, bên còn lại chính là đám côn đồ do Ahn Seon Soo dẫn đầu!

Còn lại là vài nhân viên phục vụ mặc sườn xám, tất cả đều trốn ở xa, ai cũng bị dọa đến mức luống cuống.

“Này!” Lúc này, một người đàn ông nhỏ con, mặc trang phục thời Đường đứng ở giữa đại sảnh quát đội trưởng Ku: “Ku Seong Beom, cái mạng chó của ông không chịu để yên có phải không?”

“Bài học lần trước còn chưa đủ sâu sắc à?”

“Khốn nạn!” Tính khí của đội trưởng Ku cũng xấu thật, ông ta chửi một câu rồi lập tức nhấc cái ghế lên, đập thẳng về phía Ahn Seon Soo.