← Quay lại trang sách

Chương 2029 Quả cầu

CMN, đột ngột vậy sao?Thấy đội trưởng Ku ném ghế, Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, xem ra Lee Jin Ju phân tích rất đúng, đội trưởng Ku chẳng qua chỉ là nhân cơ hội đến gây rối mà thôi!

Lee Jin Ju cũng chẳng biết nên làm thế nào mới phải, lúc này nổ súng cũng không phải mà không nổ súng cũng không nên.

Nói thì chậm mà mà xảy ra thì nhanh, cái ghế đã đập thẳng về phía đầu của Ahn Seon Soo.

Nhưng mà Ahn Seon Soo phản ứng nhanh nhẹn, lách người sang một bên để né.

Chiếc ghế vừa hay đập vào quầy của nhà hàng, lập tức khiến đồ đạc trên tủ văng tứ tung, vỡ nát trên mặt đất…

“Cái mạng chó của ông! Còn có gan mà giương oai ở chỗ của tôi cơ à?” Ahn Seon Soo chỉ vào một góc ở sảnh: “Ông hãy nhìn rõ cho tôi, chỗ này của tôi có camera đấy, camera có thể chứng minh được là ông ra tay trước!”

“Ku Seong Beom, tôi thấy cái chức đội trưởng đội điều tra diện rộng này của ông chắc là không cần làm nữa rồi!”

“Bớt phí lời đi!” Đội trưởng Ku chỉ Ahn Seon Soo mà hung hăng nói: “Giao tài xế của Kwon Yoo Dong ra đây, sau đó thành thật mà theo tôi về Cục Cảnh sát để thẩm vấn!”

“Nếu không thì hôm nay, nhà hàng của ông đừng hòng buôn bán!”

“Cái gì? Ông nói gì vậy?” Ahn Seon Soo sửng sốt: “Tài xế gì? Chẳng phải Kwon Yoo Dong đã chết rồi sao? Tôi dựa vào cái gì mà phải theo ông về Cục thẩm tra? Tôi đã phạm tội gì chứ?”

“Mẹ nó, ông muốn bắt tôi cũng phải có lệnh bắt giữ chứ?”

“Ông…” Đội trưởng Ku cứng họng, đành tức tối mắng: “Ông còn ở đó giả ngu nữa phải không? Tôi đã tìm được nhân chứng chứng minh ông đã cướp tài xế của Kwon Yoo Dong từ tay của Heo Mi Na rồi!”

“Mau lên, mau giao người ra đây!”

“WTF!” Ahn Seon Soo chửi thề: “Ông nói cái quỷ gì vậy? Tôi cướp tài xế của Kwon Yoo Dong để làm gì chứ? Tôi bị điên hả?”

“Nếu muốn cướp thì cũng phải cướp vợ của Kwon Yoo Dong chứ? Vợ của ông ta sexy như thế cơ mà, ha ha ha…”

Kết quả, Ahn Seon Soo cười chưa dứt thì đội trưởng Ku đã quơ lấy ghế đập về phía ông ta.

Mà lần này, Ahn Seon Soo lại nghiêng người về phía cửa sổ để tránh né, chiếc ghế “ầm” một tiếng đập vào quầy bar, sau đó văng ngược trở lại, đúng lúc đập phải tên cấp dưới của Ahn Seon Soo.

Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, người của Ahn Seon Soo xông lên xô đẩy với người của đội trưởng Ku!

Không phải chứ?

Vào thời khắc này, trong lòng Triệu Ngọc đã cảm thấy hơi phiền, không ngờ lần nào đội điều tra diện rộng cũng đều như vậy, không có trò nào mới hơn à?

Đầu tiên là la hét một tràng không đầu không đuôi, sau đó là quơ ghế động tay động chân, tiếp đó chính là tôi đẩy anh anh xô tôi, làm vậy có ích gì chứ?

Chẳng lẽ bọn họ đều quên mất mục đích quan trọng kia rồi ư?

Chúng ta cố ý đến đây để phá án cơ mà, thế này là sao chứ? Thật là nhạt nhẽo!

Vì cảm thấy nhàm chán nên Triệu Ngọc chẳng can dự vào, kéo một cái ghế ra ngồi ở cửa đại sảnh, bắt đầu suy nghĩ về tình tiết vụ án.

Cho đến bây giờ, mặc dù hắn không xác định được rằng tài xế của Kwon Yoo Dong có phải là bị Ahn Seon Soo bắt đi hay không nhưng hắn vẫn cảm thấy tài xế rất có thể có liên quan đến vụ án.

Cho nên, mặc cho bên này ầm ĩ đến thế nào cũng phải tìm cho bằng được tài xế.

Trong nháy mắt, hắn thậm chí cảm thấy hơi hối hận khi đi theo đến đây để xem trò hay, sớm biết thế này thì thà cùng Lee Jin Ju ở lại cái công xưởng bỏ hoang kia, thẩm vấn đàn em của Heo Mi Na hoặc là khám nghiệm hiện trường, xem thử xem rốt cuộc tài xế bị bắt đi đâu.

Chứ nếu cứ bô bô ba ba một tràng như đội trưởng Ku thì căn bản chẳng có ích gì.

Nếu như chuyện này không phải do Ahn Seon Soo làm thì đội trưởng Ku thật sự là tự làm tự chịu, e là… haizzz…

Trong lúc Triệu Ngọc than vãn, mâu thuẫn ở hiện trường đã leo thang, hai bên bắt đầu ra tay bạo lực, vơ ghế, đập phá dụng cụ ăn uống, có người còn học theo đội trưởng Ku, bắt đầu ném ghế bay đầy trời.

Lúc này, Lee Jin Ju giơ súng lên vài lần, muốn nổ súng cảnh cáo nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, cô ta lo lắng nhìn đồng hồ, dường như đang đợi chờ điều gì đó.

Ngờ đâu, ngay trong lúc hỗn loạn này, cánh cửa nhỏ phía sau đại sảnh đột nhiên bị người ta dùng sức đẩy ra, một người khắp mặt toàn máu, lảo đảo xông vào, sau đó ngã bịch xuống đất.

Hả!?

Sự việc xảy ra bất ngờ, làm kinh động đến những người đang ẩu đả nhau trong phòng, ai cũng dừng lại.

Không phải chứ?

Mặc dù cách nhau khá xa nhưng Triệu Ngọc nhìn thấy vô cùng rõ ràng hai tay của người khắp mặt đầy máu kia bị bắt chéo sau lưng, giống như bị dây thừng trói lại!

Hơn nữa, hắn từng nhìn thấy ảnh của tài xế, cảm thấy người này và tài xế khá giống nhau…

Chẳng lẽ…

⚝ ✽ ⚝

Người này đột nhiên xuất hiện làm cho đội trưởng Ku và Ahn Seon Soo đều sửng sốt, do đội trưởng Ku ở gần hơn nên đã đi tới trước, lập tức nhìn rõ mặt mũi của người đầy máu kia!

“Hả!?”

Ông ta quát to một tiếng, lập tức quay đầu lại, đồng thời rút còng tay ra.

Nhưng khi ông ta vừa mới dự định nói “bắt giữ” với Ahn Seon Soo thì một bóng đen to lớn đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng lao tới cửa sổ!

“Hả!?” Đội trưởng Ku sợ hãi hét lên, nhanh chóng lao sang một bên, đồng thời la to: “Mau tản ra!!!”

⚝ ✽ ⚝

Chưa tới nửa giây, cửa sổ bên trong đại sảnh cùng với cửa sổ trên bức tường xung quanh ầm ầm vỡ vụn, một quả cầu sắt đập vỡ cửa sổ, lao vào trong đại sảnh!

A!!!

Lần này thì chẳng khác gì trời long đất lở, quả cầu sắt với sức mạnh to lớn lập tức khiến cả nhà ăn vỡ nát như tương!

Cửa sổ vỡ vụn, bức tường đổ nát, cát bụi mù mịt, kính thủy tinh văng tứ tung…

Dường như chỉ trong nháy mắt, mọi người chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể nghe thấy âm thanh thảm thiết truyền từ nơi hỗn loạn xa xăm…

Rầm rầm…

Quả cầu sắt vung đến một mức độ nhất định rồi dần dần nhẹ đi, cuối cùng đập vào cửa sổ tạo thành một cái lỗ rồi rơi xuống dưới…

Vừa rồi, chuyện này xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đại sảnh đã trở thành một đống bừa bộn không thể diễn tả bằng lời, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi…

Đương nhiên Triệu Ngọc cũng bị dọa không nhẹ, khi quả cầu sắt đập vào, cả tòa nhà rung lên ầm ầm, dường như có thể đập sập cả ngôi nhà!

Triệu Ngọc thấy quả cầu sắt đó trông rất quen, trên quả cầu quấn đầy dây xích sắt, có lẽ đó chính là quả cầu dùng để phá dỡ nhà cửa!

Mỗi khi đội phá dỡ gặp phải những căn nhà kiên cố, máy xúc không thể đẩy ngã thì sẽ dùng loại cầu này!

Sao có thể… sao có thể như vậy được?

Nếu như… nếu như quả cầu sắt đập thêm vài lần nữa thì chẳng phải cả cái nhà hàng này sẽ bị sập ư?

Không được!

Lần này, Triệu Ngọc không thể nào bàng quan ngồi xem nữa, hắn nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, sau đó men theo hành lang đi thẳng lên nóc nhà.

Trên mái nhà có một ô cửa kính, hắn mở cửa sổ thủy tinh và nhìn ra bên ngoài.

Hắn nhìn thấy trên quảng trường phía sau nhà hàng thực sự có một chiếc xe cần cẩu cực lớn, trên cần cẩu có dây xích sắt buộc một quả cầu sắt to lớn!

Quả nhiên là quả cầu phá dỡ!

Thế này…

Triệu Ngọc nhìn xe cần cẩu, thầm nói trong lòng, đây không chỉ đơn giản là mưu sát mà thậm chí còn có thể cấu thành tập kích khủng bố!

Kẻ lái xe cần cẩu là ai?

Hắn ta không có ý định giết hết toàn bộ người ở trong nhà hàng đấy chứ?

Nhưng khi Triệu Ngọc nhìn về phía ghế lái thì lại đột nhiên phát hiện ghế lái vốn dĩ chẳng có ai.

Thế này…

Chẳng lẽ là…

Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn về phía quả cầu sắt, quả cầu đó sau khi đập nhà hàng, đầu tiên là lắc lư trên không trung một lúc theo đường vòng cung, sau đó lại đập vào nhà hàng lần thứ hai ngay đúng chỗ cũ!

Nếu như lần này đập trúng thì nhà hàng gần như sẽ sụp đổ…

À…

Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra chiếc xe cần cẩu này hoặc là được điều khiển từ xa, hoặc là tên điều khiển xe cần cẩu đã chạy trốn rồi, nhưng lại chưa tắt chức năng điều khiển quả cầu sắt!