← Quay lại trang sách

Chương 2031 Lòng hiếu kỳ hại chết mèo

Buổi chiều hôm đó, trong văn phòng của Cục Cảnh sát thành phố SeoulNơi này cách xa đội điều tra diện rộng, là Triệu Ngọc cố ý yêu cầu.

“Thật đấy, chúng ta rõ ràng là đến điều tra vụ án con ngươi đen” Lee Jin Ju chắp tay sau lưng, lắc đầu thở dài: “Không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy… Haizz… “

Haizz…

Trong lòng Triệu Ngọc cũng thở dài một tiếng, nếu như bây giờ có Miêu Anh hoặc là Đinh Lam ở đây, khẳng định sẽ lặp lại câu nói quen thuộc kia: “Triệu Ngọc à, vì sao anh vừa đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ xảy ra chuyện lớn vậy?”

Tôi cũng đâu muốn thế…

Triệu Ngọc che mặt, giải thích trong lòng, tôi vốn chỉ hiếu kỳ nên muốn đi tham quan một chút thôi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ chơi lớn như thế!

Xem ra, câu nói “hiếu kỳ hại chết mèo” tuyệt đối không sai!

“Điều may mắn duy nhất đó là tính mạng của Ahn Seon Soo và ông tài xế kia đều được đảm bảo rồi” Park Hyun Hwa nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Chỉ là có điều, chân trái của Ahn Seon Soo không giữ lại được, mà người tài xế kia vẫn đang trong cơn hôn mê…”

“Cần cẩu… Đúng rồi… “ Lee Jin Ju vội vàng hỏi: “Các anh đã điều tra được vụ cần cẩu chưa? Rốt cuộc nó từ đâu tới vậy?”

“Điều tra được rồi” Park Hyun Hwa khó xử nói: “Ngay cả quả cầu sắt mà cần cẩu mang đều là của Hội thương nghiệp Kim Kyu làm!”

“Cái gì!?” Lee Jin Ju bỗng trừng to mắt: “Nói đùa gì vậy? Là… Su Min Chul làm sao?”

“Chị đại à, nào có tay côn đồ nào ngốc nghếch như thế chứ?” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Nếu thật sự là ông ta làm, ăn no quá nên điên rồi mới đi dùng cần cẩu của chính mình để giết người”

“Cũng đúng” Lee Jin Ju vội hỏi: “Ở đây có mấy trăm lạng bạc?”

Triệu Ngọc duỗi ra ba ngón tay, không nghĩ tới năng lực học tập của Lee Jin Ju rất mạnh.

“Vậy thì… Người điều khiển thì sao?” Lee Jin Ju lại hỏi: “Đã tìm được chưa? Bãi đỗ xe nơi nào cũng có nhiều camera giám sát cả, đừng nói với tôi là…”

“Tìm được rồi!” Park Hyun Hwa nhanh chóng trả lời: “Qua camera giám sát thì người kia chắc hẳn là Wang Yarn!”

“Wang Yarn?” Lee Jin Ju nhíu mày: “Nghe có vẻ quen tai nhỉ…”

“Người ngoài gọi là Hỏa Tiễn, cũng thuộc Hội thương nghiệp Kim Kyu, là trợ thủ số một của Su Min Chul!” Park Hyun Hwa nói: “Thay ông ta làm không ít chuyện bẩn thỉu!”

“Không thể nào? Hóa ra là hắn ta!?” Lee Jin Ju hỏi lại: “Hiện giờ đã bắt được chưa?”

“Vẫn chưa” Park Hyun Hwa lắc đầu: “Hắn ta đã mất tích rồi! Chúng tôi vẫn đang đi tìm!”

“Vậy…” Lee Jin Ju lại hỏi: “Các anh đi tìm Su Min Chul chưa?”

“Tôi tới đây…” Park Hyun Hwa xòe tay ra, đá “quả bóng” lại cho Lee Jin Ju: “Đang muốn thương lượng với cô chuyện này! Tôi sắp không khống chế nổi nữa rồi, sếp Lee, cô giúp tôi một tay nhé!?”

“Su Min Chul không có khả năng làm như vậy” Lee Jin Ju lắc đầu: “Không bao lâu nữa là ông ta đã phải về hưu rồi, bằng không cũng sẽ không đề nghị tranh cử Hội trưởng một lần nữa!”

“Nhưng mà…” Park Hyun Hwa nhếch miệng nói: “Cũng có khả năng là ngay từ đầu ông ta đã không muốn từ bỏ quyền lợi thì sao? Kwon Yoo Dong chết rồi, nếu như Ahn Seon Soo cũng chết thì người được lợi lớn nhất chắc chắn là ông ta đúng không?”

“Không” Lee Jin Ju phân tích nói: “Lão già này không ngốc đến mức đó đâu, trước kia tôi đã cảnh cáo ông ta, nếu như ông ta còn dám vượt giới hạn thì khí tiết tuổi già của ông ta cũng khó giữ được, ông ta không dám làm như thế đâu!”

“Cho dù thế nào đi nữa thì các chứng cứ đang gây bất lợi cho ông ta, ông ta đã chọc phải phiền toái rồi! Dựa theo quy trình…” Park Hyun Hwa quyệt miệng nói: “Ít nhất chúng ta cũng phải đưa ông ta tới Cục Cảnh sát để nói chuyện!”

“Chậc chậc…” Lee Jin Ju chậc lưỡi, xoay người hỏi Triệu Ngọc một câu: “Thần thám Triệu, anh cho rằng chuyện này phải xử lý như thế nào?”

“Đừng giở trò nhé, tuyệt đối đừng hỏi tôi!” Triệu Ngọc nhanh chóng khoát tay làm sáng tỏ: “Cô đã nói rồi, tôi chỉ là tới giải sầu thôi!”

“Thật sao?” Lee Jin Ju chớp chớp đôi mắt phượng, nhanh chóng nói: “Thế nhưng mà hình như anh đã lên phải thuyền giặc rồi, anh đã tham dự vào toàn bộ quá trình, còn nữa, những chiếc ô tô kia… cũng đều là do anh hủy đi!”

“Chị đại à, không nên chơi như vậy chứ!” Triệu Ngọc thè lưỡi: “Cô đừng quên là hôm nay tôi chính là đại anh hùng cứu vớt hơn hai mươi sinh mạng đấy!”

“Nếu như cô còn so đo những chiếc ô tô kia với tôi thì tức là lấy oán trả ơn rồi…”

“Lấy oán trả ơn sao?” Lee Jin Ju cẩn thận cân nhắc một chút, thở dài: “Thành ngữ Trung Hoa thật sự là uyên thâm, không rõ ý nghĩa là gì cả”

“Chính là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt!” Triệu Ngọc phỉ nhổ.

Nhưng hiển nhiên là Lee Jin Ju vẫn không hiểu, đành phải mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Chỉ là đùa một chút thôi! Nhưng mà tôi thật sự muốn nghe ý kiến của anh!”

“Thật sao?” Triệu Ngọc mở to mắt, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói với Park Hyun Hwa: “Cảnh sát Park, anh có thể nói cho tôi biết không, rốt cuộc cần cẩu được lái từ đâu tới?”

“Nó mất thời gian bao lâu mới có thể lái được từ điểm xuất phát tới nhà hàng của Ahn Seon Soo?”

“Ừm… Cái này à…” Park Hyun Hwa sững sờ, có vẻ hơi bối rối, nói: “Chờ một lát, tôi đi hỏi xem sao!”

Nói xong, anh ta vội lấy điện thoại di động ra, đi sang một bên để gọi điện thoại.

“Á…” Lee Jin Ju khẽ gật đầu, dường như đã hiểu ý của Triệu Ngọc.

Thông qua tính toán thời gian cần cẩu được đưa tới thì có thể phân tích rõ ràng mục đích của hung thủ rốt cuộc là gì rồi?

Nếu như trước đội trưởng Ku thì mục đích của hắn ta hiển nhiên là muốn giết chết Ahn Seon Soo, đồng thời phá hủy nhà hàng của ông ta!

Nếu như là sau đó thì chứng tỏ hung thủ có khả năng nhằm vào tài xế, đội trưởng Ku, thậm chí là Lee Jin Ju…

“Lee Jin Ju” Triệu Ngọc đứng dậy: “Nếu như cô thật sự muốn tôi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì tốt nhất hãy điều cho tôi một đội cảnh sát chuyên nghiệp tới đây đi!”

“Còn nữa, tôi phải để cho người của tôi cũng tham dự vào…”

“Hả? Tại sao vậy?” Lee Jin Ju bất ngờ: “Nơi này đã có sẵn đội điều tra diện rộng rồi… À… Chẳng lẽ… Anh không tin được bọn họ sao?”

“Xem ra…” Triệu Ngọc mỉm cười: “Cô cũng đang nghi ngờ đội trưởng Ku?”

“Đúng vậy, lại bị anh nhìn thấu rồi!” Lee Jin Ju nhỏ giọng nói: “Tôi cảm giác chuyện cần cẩu này hơi trùng hợp! Là ông ta ném ghế về phía Ahn Seon Soo mới khiến cho Ahn Seon Soo phải chạy đến gần cửa sổ để tránh!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc bổ sung: “Ông ta có thù oán với Ahn Seon Soo!”

“Nhưng mà…” Lee Jin Ju kéo Triệu Ngọc đến một bên, lại nhẹ giọng nói: “Không có chứng cứ rõ ràng, tuyệt đối không thể điều tra ông ta!”

“Nói cho anh biết, con người Ahn Seon Soo âm hiểm, cũng có khả năng là kẻ thù của ông ta đến đây trả thù, không liên quan gì tới đội trưởng Ku. Nếu chúng ta điều tra ông ta, lỡ như sai thì tức là làm ảnh hưởng tới đoàn kết!”

“Lúc đầu, đội điều tra diện rộng còn có ý kiến với Ban Tình báo chúng tôi đấy…”

“Ồ…” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Cho nên cô muốn tôi ra mặt điều tra, làm vậy có thể tránh gây hiểu lầm giữa đôi bên có đúng không? Thảo nào cô không ngừng hỏi thăm ý kiến của tôi!”

“Chị đại à, giao tình của chúng ta đúng là không tệ, nhưng mà…” Hắn nhún vai: “Vụ án này có quan hệ gì với tôi đâu?”

“Tôi tới đây là muốn tìm kho báu của Tịch Vĩ, cô đâu thể đẩy tôi vào chỗ chết được?”

“Triệu Ngọc, ai bảo anh là thần thám siêu cấp chứ? Anh giúp tôi một chút, làm người tốt thì làm đến cùng đi!” Lee Jin Ju kéo cánh tay Triệu Ngọc mà thuyết phục: “Coi như là vì vụ án con ngươi đen!”

“Anh thử tưởng tượng xem, nếu như anh có thể phá được vụ án con ngươi đen thì có phải danh vọng quốc tế của anh sẽ càng ngày càng cao không?”

“Dừng lại!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Hay dừng lại đi, chị đại à! Triệu Ngọc tôi cho tới bây giờ chưa từng mua bán lỗ vốn, những hư danh kia đối với tôi mà nói cũng chỉ là phù du mà thôi!”

“Bởi vì cái gọi là hiếu kỳ hại chết mèo!”

“Tôi thấy, tôi vẫn nên đưa con nuôi của tôi ra sân chơi, lại đưa em gái tôi đi dạo phố, mua cho bạn gái mấy đồ trang điểm thì hơn, cô nói có đúng không?”