Chương 2033 Cười lạnh
Vài giờ sau, trong văn phòng chungTrước mặt Triệu Ngọc đã chất đống một lượng lớn tư liệu, đây đều là tài liệu bí mật liên quan tới Hội thương nghiệp Kim Kyu và Hội thương nghiệp Geum Soo, thậm chí ngay cả đội điều tra diện rộng cũng không có.
Triệu Ngọc phát hiện ra phía sau những Hội thương nghiệp này đúng thật là vô cùng rắc rối phức tạp, liên lụy tới thế lực ở khắp nơi, từ nghị viện tới quân đội, không có một chỗ nào là đèn đã cạn dầu.
Phức tạp hơn chính là Kwon Yoo Dong và Ahn Seon Soo đều xuất thân từ trợ thủ, bọn họ làm ngựa chết thay những đại ca kia rất nhiều năm, cho nên gây thù hằn khắp nơi.
Hơn nữa hai người kia, một người tính khí nóng nảy, một người âm hiểm độc ác, những chuyện thất đức đã từng làm không thể đếm xuể. Nếu bắt tay vào điều tra quan hệ của hai người này, chỉ sợ là phải hao phí thời gian dài và rất nhiều tinh lực.
Dựa vào trực giác của thám tử, Triệu Ngọc có thể cảm giác được vụ án con ngươi đen và vụ án quả cầu sắt rất có thể không hề liên quan gì đến nhau, vụ án con ngươi đen chủ yếu nhằm vào Kwon Yoo Dong, mà vụ án quả cầu sắt chủ yếu nhằm vào Ahn Seon Soo.
Cho nên, hiện giờ hắn đang suy nghĩ, phải chăng mình nên phân ra chủ thứ tuần tự?
Nếu như thiên về vụ án con ngươi đen thì nhất định phải điều tra người bị hại đầu tiên thật kỹ, sau đó liên hệ với vụ án của Kwon Yoo Dong, tìm kiếm điểm đột phá.
Thế nhưng nghe Lee Jin Ju nói, điều bọn họ càng thêm lo lắng lại là vụ án quả cầu sắt.
Bởi vì vụ án này không chỉ liên quan tới sự phân tranh lợi ích giữa các Hội thương nghiệp mà còn liên lụy tới vấn đề của đội điều tra diện rộng.
Cho nên, Lee Jin Ju càng thêm hy vọng Triệu Ngọc có thể điều tra rõ ràng sự kiện quả cầu sắt trước tiên.
“Triệu Ngọc” Chính lúc này, Lee Jin Ju từ bên ngoài hùng hùng hổ hổ tiến đến, báo cáo với Triệu Ngọc: “Vừa rồi tôi đã điều tra cẩn thận rồi, mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ”
“Nếu như Hội thương nghiệp Kim Kyu trở mặt với Hội thương nghiệp Geum Soo, cả hai bên đều bị thiệt, vậy thì đối với những tiểu thương ở đường JaePyeong mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt!”
“Những tiểu thương này bình thường sẽ bám vào danh nghĩa của hai Hội thương nghiệp, lưng dựa đại thụ sẽ có bóng mát, nếu như hai Hội thương nghiệp lớn này đánh nhau thì việc buôn bán của bọn họ tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng!”
“Ồ?” Triệu Ngọc mở to hai mắt, hỏi: “Nói như vậy thì không phải là thế lực phe thứ ba rồi?”
“Chưa chắc” Lee Jin Ju đưa một tư liệu cho Triệu Ngọc: “Đường JaePyeong không có kẻ thu lợi, nhưng đối với những Hội thương nghiệp lớn khác của Seoul mà nói thì khác rồi!”
“Con bà nhà nó…” Triệu Ngọc thầm mắng một câu, nói với Lee Jin Ju: “Tôi con mẹ nó nhổ vào! Xem ra, ở đằng sau quả cầu sắt không chỉ có một cần cẩu nhỉ!”
“Cô tuyệt đối đừng nói với tôi đây là ván cờ giữa những thế lực lớn khác nhé, tôi không muốn bị cuốn vào trong mấy thứ vòng xoáy thương nghiệp đâu…”
“Anh có vẻ xem nhiều phim Hàn Quốc quá nhỉ?” Lee Jin Ju mỉm cười: “Làm gì cao cấp đến vậy chứ? Hơn nữa, không phải còn có tôi sao? Anh cứ coi mình là cố vấn mà chúng tôi mời tới là được rồi!”
“Vậy được rồi” Triệu Ngọc thè lưỡi: “Cô nói đi!”
“Chúng tôi đã điều tra những Hội thương nghiệp mà nghiệp vụ tương đồng nhau” Lee Jin Ju nói: “Nếu như hai Hội thương nghiệp rạn nứt thì đại khái có ba Hội thương nghiệp khác có thực lực chia cắt nghiệp vụ trên đường JaePyeong!”
“Ba Hội thương nghiệp này, phía sau cũng đại biểu cho lợi ích của từng tập đoàn khác nhau, người của tôi đang điều tra xem phải chăng trong bọn họ có người từng có mâu thuẫn hoặc là có quan hệ đặc thù với hai Hội thương nghiệp kia…”
“Ừm…” Lee Jin Ju chỉ vào tư liệu và nói: “Bởi vì thời gian cấp bách nên chúng tôi vẫn chưa phiên dịch được sang tiếng Trung, chắc anh không có vấn đề gì chứ?”
“Tôi có thể điều một phiên dịch viên tới đây cho anh!”
“Được, tốt nhất là một nữ phiên dịch viên có dáng dấp xinh đẹp giống như cô ý…” Triệu Ngọc nói đùa một câu, lại nói: “Đúng rồi, người điều khiển cần cẩu thì sao? Đã bắt được chưa?”
“Đúng rồi!” Lee Jin Ju nói: “Người này chắc đã được kẻ chủ mưu sau màn bảo vệ rồi! Nếu như muốn tìm được hắn ta thì chỉ sợ phải đợi đến khi tìm được kẻ chủ mưu sau màn!”
“Chí ít…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô vẫn có phương hướng đại khái chứ?”
“Vùng đó là vùng núi” Lee Jin Ju bất đắc dĩ: “Mật độ giám sát khu vực của chúng tôi tồn tại rất nhiều khiếm khuyết! Chỉ có thể phán đoán rằng hắn ta đã bỏ chạy về phía Bắc hoặc là phía Đông Bắc thôi…”
“Tên này không có khả năng dùng chân đấy chứ?” Triệu Ngọc nói: “Dù có phải kiểm tra từng chỗ một thì cũng phải đi thăm dò!”
“Đội trưởng đội điều tra diện rộng đang tiến hành rồi, nhân lực phía chúng tôi không đủ!” Lee Jin Ju nhún vai: “Chỉ sợ là phải cần thời gian… Đúng rồi, cảnh sát trưởng Park trước đó đã nói rằng lái cần cẩu tới nhà hàng chỉ cần mười phút…”
“Lúc đó, chúng ta còn đang ở công xưởng bỏ hoang để tìm kiếm tài xế của Kwon Yoo Dong” Cô ta suy nghĩ một chút, nói: “Điều này có phải đã chứng tỏ hung thủ vốn dĩ không biết chúng ta sẽ tới không? Hắn ta chỉ nhắm vào một mình Ahn Seon Soo mà thôi?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười ngây ngô một lúc rồi nói với Lee Jin Ju: “Cần cẩu là được lái từ công trường kiến trúc qua đúng không?”
“Đúng thế?” Lee Jin Ju không rõ Triệu Ngọc đang có ý gì.
“Công trường kiến trúc nào mà lại dùng cần cẩu có treo một quả cầu sắt lớn chứ?” Triệu Ngọc nói: “Quả cầu sắt chỉ dùng để phá hủy tòa nhà, nơi đang xây dựng thì cần quả cầu sắt làm gì?”
“Ý của anh là…” Lee Jin Ju chăm chú suy nghĩ: “Những thứ này đều là âm mưu đã được sắp xếp từ lâu sao?”
“Cho nên chúng ta không thể loại trừ ngài đội trưởng có tính tình nóng nảy kia” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Cô không cảm thấy ông ta chỉ có tác dụng làm xe chỉ luồn kim ở trong đó à?”
“Cái này…” Lee Jin Ju chậc lưỡi nói: “Tôi đã phái người đi thăm dò ông ta rồi!”
“Điều tra ông ta cũng không có tác dụng gì đâu” Triệu Ngọc lại lắc đầu: “Ông ta là đội trưởng đội điều tra diện rộng, nếu như quả thật làm chuyện xấu thì tất nhiên sẽ không để lại chứng cứ!”
“Cũng đúng, chỉ bằng việc dẫn chúng ta tới nhà hàng, đồng thời ném ghế về phía Ahn Seon Soo thì không thể chứng minh được ông ta có vấn đề!” Lee Jin Ju nhíu mày: “Hơn nữa, trong đội điều tra diện rộng, không chừng còn có đồng bọn của ông ta!”
“Chậc chậc… Vụ án này thật đúng là quá khó giải quyết!”
“Tài xế thế nào rồi?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nếu người này tỉnh, có lẽ có thể nói cho chúng ta biết chút gì đó nhỉ?”
“Không được” Lee Jin Ju lắc đầu: “Mặc dù không cần phẫu thuật nhưng bác sĩ nói phải luôn theo dõi để quan sát tình hình, không nói chính xác được lúc nào sẽ tỉnh!”
“Vậy thì thẩm vấn thật kỹ những người bị đánh trong nhà xưởng đi” Triệu Ngọc lại nói: “Xem rốt cuộc là ai mang tài xế đi?”
“Đội điều tra diện rộng đang xác nhận chuyện này” Lee Jin Ju trả lời: “Căn cứ vào lời khai của người bị đánh, bọn họ không biết tên của kẻ đánh bọn họ đồng thời cướp người tài xế đi, chỉ biết là người của Hội thương nghiệp Geum Soo thôi!”
“Nhưng cụ thể là người nào thì vẫn còn đang trong quá trình xác nhận…”
“Hiệu suất làm việc của các cô thật sự là đủ rồi đấy…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Lúc này đáng ra nên bắt tất cả những cấp dưới của Ahn Seon Soo lại, để người bị đánh tiến hành xác nhận!”
“Không thể làm thế đâu…” Lee Jin Ju lắc đầu: “Ahn Seon Soo có ít nhất 100 trợ thủ!”
“Mẹ nó, haizz…” Triệu Ngọc nặng nề thở dài một tiếng, sau đó đặt tay lên đống hồ sơ, đứng thẳng người lên: “Xem ra bản thần thám lại phải ra tay rồi!”
“Cô Jin Ju, làm phiền cô đưa mấy tấm bảng trắng tới đây, xem tôi có thể phá xong vụ án này trước bữa cơm tối không?”
“Trước… Trước bữa cơm tối?” Lee Jin Ju nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại đã gần bảy giờ tối, trời đã đen kịt rồi.
“Nếu như phá được thì tôi mời cô ăn cơm!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu không phá được thì cô mời tôi ăn cơm, thế nào?”
“Hừ…” Lúc này Lee Jin Ju mới hiểu ra, lập tức quăng cho Triệu Ngọc một ánh mắt khinh bỉ: “Câu bông đùa của anh chẳng buồn cười chút nào cả!”