← Quay lại trang sách

Chương 2034 Tôi tới giúp anh

Nửa đêm mười một giờ, vẫn trong văn phòng chung, Triệu Ngọc đang dựng bảng trắng tứ phía, đồng thời dựa theo phương thức mà mình quen thuộc nhất để điền lên vô số tư liệuDù thế nào đi nữa thì Triệu Ngọc cũng là người thích tranh đấu.

Cho dù vụ án này không có liên quan gì tới hắn, nhưng mà để xứng với danh thám tử, hắn vẫn không nên lười nhác mà nên nghiêm túc dựa theo phương thức của mình để sắp xếp lại tình tiết vụ án.

Giờ phút này, hắn vừa điền thêm tư liệu lên bảng trắng trước mặt vừa nói với Miêu Khôn trong điện thoại: “Được rồi, con đã hiểu rồi, con biết nên làm như thế nào!”

“Nếu thực sự không được thì nhờ Đinh Lam và Tiêu Hàng tới giúp con đi” Miêu Khôn nói: “Hôm nay, nhân viên bên Mỹ đã tới điều tra nguyên nhân cái chết của Lundy rồi!”

“Nhóm người này khí thế bừng bừng, nói là để điều tra Lundy nhưng trên thực tế chẳng phải là muốn kho báu của Tịch Vĩ sao?”

“Cho nên, cô Lee kia không nói ngoa đâu, khẳng định là bọn họ không thể chịu được nữa rồi! Chúng ta phải tìm được kho báu trước thì mới có thể chiếm được vị trí có lợi!”

“Nếu không, cuối cùng rất có khả năng công cốc!”

“Được rồi, con nói là con đã hiểu rồi!” Triệu Ngọc dường như đã nghĩ ra điều gì đó liên quan tới tình tiết vụ án, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“Ta mặc kệ con có hiểu hay không, có chuyện này ta còn chưa nói cho con biết…” Miêu Khôn nhẹ giọng nói: “Căn cứ vào tin tức xác thực, có lẽ trong kho báu của Tịch Vĩ có tư liệu gây bất lợi cho chúng ta rất nhiều!”

“Nếu những thứ này bị Mỹ cầm đi, sợ rằng sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với chúng ta, cho nên chúng ta bắt buộc phải lấy được kho báu của Tịch Vĩ!”

“Mà con là thám tử được cấp trên tín nhiệm nhất, còn là con rể mà ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, về công về tư, thằng nhóc con đừng khiến ta mất mặt!”

“Làm xong vụ này là ta có thể yên tâm thoải mái về hưu rồi, sau này chẳng những phải chăm sóc con rể là con mà còn phải đợi chăm sóc cháu ruột nữa chứ, con nói có đúng không?”

“Cha… À…” Triệu Ngọc im lặng, một hồi lâu sau mới nói: “Cha đừng nói như vậy, cha đang tạo áp lực cho con đấy!”

“Nơi này không phải là tổ điều tra đặc biệt hay là đội đặc công, con không có đoàn đội của riêng mình, lại không thông thạo ngôn ngữ và văn hóa địa phương… Để con suy nghĩ xem…”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới nói tới đây thì một giọng nói như chuông bạc đột nhiên vang lên ở cửa phòng làm việc: “Thần thám Triệu, tôi có thể giúp anh, đúng là cầu còn không được đó!”

Mẹ nó!

Triệu Ngọc giật nảy mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy người đang đứng ở cửa chính là chuyên gia đến từ Nhật Bản… Hiyama Masako!

Hiyama Masako đang vui vẻ cười tươi, dùng tiếng Trung thuần thục nói: “Tôi hiểu rõ văn hóa của ba quốc gia, nhất định có thể giúp đỡ anh trong công việc!”

“À… Cô… Ừ…” Trước đó, Triệu Ngọc còn đang suy nghĩ tình tiết vụ án và nói linh tinh với Miêu Khôn, hoàn toàn không để ý đến trong văn phòng vậy mà đã có thêm một người, nhất thời chân tay luống cuống.

“Alo…” Nhưng mà Miêu Khôn trong điện thoại rõ ràng đã hiểu lầm, vội vàng hỏi: “Triệu Ngọc, không ngờ thằng nhóc con lại kim ốc tàng kiều, đó là ai thế? Chắc không phải là sếp Lee đấy chứ?”

“Cha nằm mơ đi, giấu cái cọng lông ý!” Triệu Ngọc tranh thủ thời gian giải thích: “Đây là chuyên gia mà Nhật Bản phái tới để điều tra vụ án con ngươi đen!”

“Mẹ nó!” Kết quả, Miêu Khôn lại càng thêm nghi ngờ: “Mới mấy ngày mà Nhật Bản cũng không buông tha rồi? Sao con lại có nhân duyên với phụ nữ thế?”

“Ôi trời, cha xuống địa ngục đi!” Triệu Ngọc căm giận mắng một câu, nhanh chóng cúp điện thoại.

“Thần thám Triệu Ngọc, xin chiếu cố nhiều hơn!” Hiyama Masako cung kính chào Triệu Ngọc.

“Cô…” Nhìn thấy đối phương có lễ phép như thế, trong lòng Triệu Ngọc dù có tức giận cũng không thể phát tác, lại không thể phản bác được một lần nữa, hắn suy nghĩ kỹ mấy giây mới hỏi: “Cô đến được bao lâu rồi?”

Hiển nhiên là Triệu Ngọc đang lo lắng bị cô ta nghe thấy chuyện kho báu của Tịch Vĩ, nếu chuyện này bị bên Nhật Bản biết được thì càng ngày càng phiền toái…

“Tôi sao?” Hiyama Masako nhanh chóng trả lời: “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu! Vừa rồi… Vừa rồi tôi đang muốn gõ cửa, chỉ là nghe thấy anh nói anh không hiểu rõ ngôn ngữ và văn hóa của Hàn Quốc, nên tôi liền đứng ra giúp đỡ!”

“Mạo muội rồi, mong anh bỏ qua nhé!”

Nói xong, vậy mà cô ta lại bái Triệu Ngọc một cái, khiến Triệu Ngọc không biết phải làm như thế nào cho phải.

“Cô… À… Cô hiểu lầm rồi!” Triệu Ngọc vội vàng giải thích: “Hiện giờ vụ án mà tôi phải phá không phải là vụ án con ngươi đen mà là vụ án chúng tôi đang hợp tác với Hàn Quốc, vụ án con ngươi đen thì đội điều tra diện rộng đang đi làm…”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cố ý dùng thân thể che chắn bảng trắng, để tránh tin tức bị tiết lộ.

“Ồ…” Hiyama Masako nháy mắt nói: “Tôi biết, hôm nay phát sinh vụ án mới đúng không? Có kẻ bắt cóc tài xế của Kwon Yoo Dong, còn có kẻ dùng cần cẩu đập phá nhà hàng của Hội thương nghiệp Geum Soo nữa…”

“Cô…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Cái này mà cô cũng biết à?”

“Tôi xuất thân từ phóng viên” Hiyama Masako nói: “Những chuyện này không lừa được tôi đâu! Hôm nay tôi đã tới hiện trường vụ án, cũng đã tới bệnh viện rồi!”

“Chậc chậc…” Nhìn nữ chuyên gia Nhật Bản xa lạ này, Triệu Ngọc sinh ra một chút tò mò, hỏi: “Vậy cô đã điều tra được gì rồi?”

“Không có gì, chẳng qua là tôi cảm thấy…” Hiyama Masako nhìn bảng trắng sau lưng Triệu Ngọc, nói: “Vụ việc ở nhà hàng có thể không liên quan gì tới vụ án con ngươi đen!”

“Cô…” Triệu Ngọc nhanh chóng đè lại bả vai của Hiyama Masako, kéo cô ta tới cửa, sau đó lại dùng thân thể của mình chặn tầm mắt của cô ta, rồi trịnh trọng cảnh báo: “Cô Hiyama Masako, cô nghe rõ lời tôi nói này, cô hãy làm tốt công việc chuyên gia của cô đi!”

“Nếu cô muốn xâm nhập đào móc những chuyện khác thì tôi nghĩ bên Hàn Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép đâu! Cho nên… Mời cô về cho!”

Dứt lời, Triệu Ngọc giơ tay tiễn khách.

Nhưng mà Hiyama Masako lại cúi đầu xuống, cố nhìn bảng trắng qua nách Triệu Ngọc.

“Cô…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ, đành phải vươn tay tóm lấy cô ta, trực tiếp lôi ra khỏi văn phòng, sau đó đặt cô ta xuống hành lang.

“Thần thám Triệu, đừng như vậy mà…” Hiyama Masako lại không hốt hoảng chút nào, nói: “Tôi chỉ là muốn xác nhận xem chuyện nhà hàng phải chăng có liên quan tới vụ án con ngươi đen hay không mà thôi!”

“Tôi cảm thấy người tài xế chỉ là bị người ta lợi dụng, chắc hắn ta cũng không liên quan tới vụ án con ngươi đen đâu!”

“Ha…” Triệu Ngọc đen mặt: “Tôi lặp lại một lần nữa, vụ án con ngươi đen không liên quan gì tới tôi hết! Tôi chỉ tới hỗ trợ cho Hàn Quốc…”

Nói xong, Triệu Ngọc muốn lui về văn phòng nhưng lại bị Hiyama Masako kéo lại cổ áo.

“Ấy? Anh hãy nghe tôi nói xong đã!” Hiyama Masako nhanh chóng nói: “Muốn phá vụ án con ngươi đen thì tuyệt đối không thể xem nhẹ người bị hại đầu tiên!”

“Dựa theo logic bình thường, nhất định là Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong đã đắc tội với cùng một hung thủ, cho nên mới dẫn tới họa chết người!”

“Nhưng người bị hại đầu tiên lại là một người thành thật, mà Kwon Yoo Dong lại có đông đảo kẻ thù, tôi cảm thấy nếu như muốn tìm được điểm giống nhau giữa hai người bọn họ thì chẳng phải rất khó sao?”

“Mặc kệ khó hay là không khó” Triệu Ngọc nói: “Đi nói với đội điều tra diện rộng đi!”

“Tất cả mọi người trong đội điều tra diện rộng đều bận rộn vụ ở nhà hàng rồi” Hiyama Masako nói: “Tôi lo là sau vụ án con ngươi đen ở Seoul và vụ án con ngươi đen ở Yokohama, hung thủ còn muốn giết chết nhiều người hơn nữa!”

“Rất có thể là trong thời gian ngắn, sẽ còn xuất hiện nạn nhân mới!”

“Chẳng lẽ… Anh muốn lại nhìn thấy một người bị hại bị lấy đi hai con mắt rồi thay con ngươi đen vào sao?”

“Cái cô cứng đầu này, à… cô nhóc, à… chuyên gia nhỏ à, tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ?” Triệu Ngọc mệt mỏi: “Cô muốn phá vụ án con ngươi đen thì mời cô đi tìm đội điều tra diện rộng!”

Nói xong, Triệu Ngọc không còn khách sáo với cô ta nữa, trực tiếp lui về văn phòng, đồng thời khóa cửa lại.

“Hừ…” Hiyama Masako bĩu môi, dùng tiếng Nhật nói: “Thần thám Triệu, tôi cam đoan anh sẽ tới tìm tôi đấy!”