Chương 2036 Sự khiêu khích không đúng lúc
Bốn giờ chiều tại bệnh viện nào đó ở Seoul“Cô Jin Ju” Tại chỗ rẽ ở một góc hành lang, Triệu Ngọc nhỏ giọng nói với Lee Jin Ju: “Cô cũng lớn tuổi rồi, sao vẫn chưa giải quyết vấn đề cá nhân của mình thế?”
“Này này này…” Lee Jin Ju trợn mắt: “Thế mà anh còn bảo tôi thích tám chuyện! Có phải anh đang chế giễu tôi là một người phụ nữ lớn tuổi không ai muốn cưới không?”
“Đúng là tôi rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán quá rồi!” Triệu Ngọc xoa tay rồi chỉ vào phòng bệnh phía xa: “Chẳng phải ông ta đã tỉnh từ lâu rồi à? Tại sao vẫn không được vào?”
“Bác sĩ đang kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông ta” Lee Jin Ju đáp: “Phải đợi khi các chỉ tiêu phù hợp yêu cầu thì mới được hỏi!”
“Chúng ta đã đợi một tiếng rồi” Triệu Ngọc sốt ruột: “Nếu không đạt yêu cầu thì há chẳng phải hai chúng ta đã lãng phí thời gian rồi à?”
“Kiên nhẫn một chút đi!” Lee Jin Ju giải thích: “Dù sao ông ta cũng bị thương ở não bộ, không thể xem nhẹ được. Hơn nữa, người ta chỉ là một nạn nhân vô tội chứ không phải là nghi phạm, chúng ta phải làm theo trình tự!”
Thì ra một tiếng trước, hai người đã nhận được thông báo từ phía bệnh viện rằng tài xế hôn mê đã tỉnh lại. Vì vậy, hai người mới vội vàng đến bệnh viện để lấy khẩu cung trước. Nhưng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ lại không cho họ vào, phải chờ đến khi kết quả kiểm tra đạt tiêu chuẩn mới được.
“Vừa nãy tôi nhìn thấy nhóm đội trưởng Ku cũng đến rồi” Triệu Ngọc lại nói: “Lát nữa chúng ta cũng vào theo thì liệu có thích hợp không?”
“Không sao, cứ yên tâm đi!” Lee Jin Ju đã có chuẩn bị, cô ra hiệu cho Triệu Ngọc: “Tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi, lát nữa anh sẽ biết…”
“Được…” Triệu Ngọc đành phải xoay người ngồi xuống ghế. Nhưng mấy phút sau, hắn lại nhớ ra gì đó nên tiếp tục hỏi Lee Jin Ju: “À, chuyện của nữ chuyên gia người Nhật đã được giải quyết chưa? Cô ta biết nhiều lắm đấy!”
“Không sao, anh không cần phải để ý đến cô ta!” Lee Jin Ju nói: “Cô ta chỉ muốn thêm tư liệu sống cho tiểu thuyết của mình thôi! Tôi sẽ để ý đến cô ta”
“Mấu chốt là ngày đó không khóa cửa” Triệu Ngọc nói: “Tôi lo lắng ngay cả chuyện kho bạc của Tịch Vĩ mà cô ta cũng biết!”
“Không đâu!” Lee Jin Ju nhìn chằm chằm hành lang rồi bình thản đáp: “Tôi đã tra xét camera giám sát ở hành lang, cô ta không hề nghe lén ở ngoài cửa!”
“Vậy ư?” Triệu Ngọc bĩu môi: “Tôi rất tò mò sao cô ta lại biết tôi ở trong phòng nào? Tôi cứ có cảm giác người phụ nữ này không đơn giản, rất giống thầy cô ta!”
“Ồ?” Lee Jin Ju bất ngờ: “Anh nói vậy tức là anh thực sự quen biết Tani Ichiro à?”
“Tóm lại, cô không thể chỉ để ý đến cô ta mà tốt nhất hãy điều tra lai lịch của cô ta! Cô ta nói cô ta từng làm phóng viên, chỉ sợ cô ta đưa tin về kho bạc của Tịch Vĩ thôi, nếu không thì chúng ta chết mất!”
“Được! Tôi nghe anh, lát nữa tôi sẽ phái người… ừm…” Lee Jin Ju liếc nhìn hành lang rồi vội vàng kéo Triệu Ngọc đứng lên: “Được rồi, bác sĩ đã cho phép cảnh sát vào phòng bệnh rồi! Đi theo tôi nào!”
Hả?
Triệu Ngọc vội vàng đứng dậy, hắn còn tưởng Lee Jin Ju định dẫn hắn vào phòng bệnh, nhưng không ngờ Lee Jin Ju lại kéo hắn vào giữa cầu thang.
Do hệ thống thang máy của bệnh viện phát triển nên ở lối thoát hiểm giữa cầu thang không một bóng người.
Lee Jin Ju vội vàng lấy điện thoại ra, mở một video cho Triệu Ngọc xem.
Đệch!
Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn những hình ảnh trong video này, đó là cảnh tượng trong phòng bệnh.
“Cô…” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu Lee Jin Ju đã cài camera theo dõi trong phòng bệnh từ lâu nên họ có thể nhìn thấy hình ảnh thực tế ở đó.
Ngay sau đó, Lee Jin Ju mở âm lượng to lên, giọng nói trong phòng bệnh lập tức vang lên.
“Sao rồi? Ông thấy khỏe hơn chưa? Tôi là cảnh sát ở đội điều tra, hiện tại muốn hỏi ông vài câu…” Trong video vang lên hình ảnh và giọng nói của đội trưởng Ku, chứng tỏ cuộc thẩm vấn đã bắt đầu.
Lời dạo đầu phía trước vốn dĩ không có ý nghĩa gì, đợi sau khi khi tài xế kia hiểu ý định của nhóm đội trưởng Ku thì mới bắt đầu trả lời từng câu hỏi của họ.
Ban đầu, tài xế này chính là nhân chứng quan trọng liên quan tới vụ án Kwon Yoo Dong bị giết hại, vì vậy đội trưởng Ku luôn muốn thẩm vấn ông ta. Chỉ tiếc là Heo Mi Na đã nhanh hơn đội điều tra một bước nên mãi đến bây giờ ông ta mới được như ý.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là tài xế nhát gan sợ phiền phức, lúc đầu sống chết không thừa nhận ông ta bị người của Heo Mi Na bắt đi. Cuối cùng do đội trưởng Ku gây sức ép nên ông ta vẫn phải mở miệng.
“Đúng vậy, họ nghi ngờ… tôi bán đứng Hội trưởng Kwon” Mắt tài xế hiện lên vẻ lo lắng, ông ta nói: “Do đó, bọn họ bắt tôi rồi đánh đập tàn nhẫn một trận, muốn tôi khai ra kẻ giật dây phía sau!”
“Nhưng chuyện không hề liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ lái xe thôi. Tôi đã làm việc cho nhà họ biết bao năm rồi!”
“Sau đó thì sao?” Đội trưởng Ku vội hỏi: “Ai đã cướp ông đi?”
“Là… Là Cho Suk…” Tài xế trả lời: “Tôi biết anh ta, anh ta là người của Ahn Seon Soo! Là họ bắt tôi đi!”
“Sao Ahn Seon Soo lại muốn bắt ông?” Đội trưởng Ku hỏi.
“Tôi cũng không biết” Tài xế đáp: “Sau khi bắt được tôi, bọn họ buộc miếng vải che mắt tôi! Khi tháo ra thì tôi đã bị đẩy vào phòng ăn của Ahn Seon Soo rồi…”
“Sau đó thì nhà hàng sụp, tôi bị hôn mê…”
Nghe thấy câu trả lời của tài xế, rõ ràng nhóm đội trưởng Ku rất bất mãn, lập tức sa sầm mặt lại uy hiếp: “Tôi nói cho ông biết, vụ án này rất quan trọng, nếu ông không nói thật thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy, ông không gánh nổi đâu!”
“Ông mau nói đi, cái chết của Kwon Yoo Dong có liên quan đến Ahn Seon Soo không?” Đội trưởng Ku chất vấn: “Ahn Seon Soo mua chuộc ông, ông ta sợ bị Heo Mi Na hỏi ra được gì nên đã phái Cho Suk tới cứu ông đúng không!?”
“Không… Không phải đâu!” Tài xế sợ hãi, ông ta vội vàng kích động thanh minh: “Tôi không hề liên quan đến Ahn Seon Soo! Cũng không quen biết Cho Suk… Không phải tôi mà…”
“Cái… Cái chết của Hội trưởng Kwon thực sự không liên quan đến tôi đâu!”
“Đêm hôm đó, Hội trưởng Kwon bảo tôi quay về…” Tài xế kể lại: “Trời đất chứng giám, tôi không hề nói dối, sao tôi có thể biết ông ấy lại gặp chuyện bất trắc ở nhà được chứ?”
“Nếu tôi biết thì tôi đã lái xe vào, đưa ông ấy về tận cửa rồi…”
Nói đến chỗ kích động, tài xế bật khóc hu hu…
Do nghiêm túc xem nên Triệu Ngọc và Lee Jin Ju không khỏi ngồi xuống bậc cầu thang. Lee Jin Ju nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Ku này đang làm gì thế?”
“Nếu tài xế có vấn đề thì đã chạy trốn cùng Wang Yarn và Cho Suk rồi!”
Lúc này, Triệu Ngọc cũng đang tập trung xem. Không biết vì sao khi nghe thấy lời nói vừa nãy của tài xế, hắn bắt được thông tin quan trọng gì đó!
Ai ngờ ngay lúc này, hai người đàn ông ngậm thuốc lá đột nhiên xuất hiện ở dưới chân cầu thang. Hai người này đi từ dưới lên, có lẽ là muốn lên tầng, đúng lúc đi tới trước mặt Triệu Ngọc và Lee Jin Ju.
Thấy vậy, Lee Jin Ju đành phải đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.
Nhưng hai người đàn ông ngậm thuốc lá không định lên tầng ngay mà dừng lại trước mặt Lee Jin Ju.
Toàn thân hai kẻ này toàn mùi rượu, hiển nhiên là vừa uống rượu xong.
Một người đàn ông lực lưỡng trong số đó nhìn Lee Jin Ju với vẻ dâm dê rồi cười nói: “Ha ha ha, đi cầu thang thôi mà cũng gặp được người đẹp, em xinh đẹp thật đấy!”
“Này, anh đừng gây chuyện” Thấy vậy, kẻ kia vội vàng kéo người đàn ông lực lưỡng lại: “Mau đi thôi!”
“Sao thế… đang yêu nhau à?” Ai ngờ gã không nghe lời khuyên mà lại trợn mắt nhìn Triệu Ngọc rồi tiếp tục quấy rầy Lee Jin Ju: “Người đẹp, em thấy anh thế nào? Lực lưỡng hơn tên bạn trai yếu ớt của em rất nhiều đúng không?”
“Ha ha ha ha…” Nói xong, gã thò tay gãi gãi cằm Lee Jin Ju: “Hay là tối nay đi với anh nhé, đảm bảo em sẽ được hưởng thụ…”
Chát!
Gã còn chưa dứt lời, Lee Jin Ju đã cho tên này một cái tát mạnh.
Âm thanh lanh lảnh, vang khắp cầu thang…