Chương 2037 Đích thân thẩm vấn
“Mẹ kiếp!” Sau khi bị tát, người đàn ông lực lưỡng lập tức trợn mắt bổ nhào về phía Lee Jin JuTay phải của Lee Jin Ju sờ vào súng, định tiết lộ thân phận của mình, dọa hai kẻ không biết phải trái này chạy mất.
Nhưng cô ta còn chưa lấy súng ra thì Triệu Ngọc ở sau lưng đã đột nhiên xông tới, đấm một cú vào thẳng mặt người đàn ông lực lưỡng.
Bốp!
Cú đấm này cực kỳ hung mãnh, gã không kịp phản ứng nên đã bị đấm ngã xuống đất, sau đó che mặt gào to…
“Anh!?” Người đàn ông còn lại kinh ngạc, anh ta không ngờ tên trông yếu ớt này lại thô bạo như vậy nên rõ ràng hơi do dự.
Cạch…
Lee Jin Ju bóp cò súng lục, định lấy súng ra nhưng bị Triệu Ngọc ấn xuống.
Sau đó, Triệu Ngọc không hề do dự mà đánh đập gã một trận, khiến gã đàn ông này răng rơi đầy đất, cuối cùng nghiêng người ngã xuống cầu thang…
Tên đàn ông lực lưỡng kia nhanh chóng bụm mặt đứng dậy, Triệu Ngọc không nói câu nào, lập tức giơ tay vả miệng gã hai cái nhanh như sét đánh, sau đó giơ chân đạp gã ngã xuống cầu thang…
Bịch bịch! Hai người va vào nhau, nhiều tiếng hét thảm vang lên…
“Mau lên!” Nhưng Triệu Ngọc lại tỏ ra thờ ơ không để ý đến. Hắn vội vàng giục Lee Jin Ju giơ điện thoại lên để tiếp tục xem video thẩm vấn.
“Ừm…” Lee Jin Ju cũng không dám nói nhiều. Hai người lại ngồi trên cầu thang lần nữa, tiếp tục nghiêm túc xem video.
“Aiyo… A…”
Hai người dưới cầu thang giãy giụa đứng dậy rồi nhìn Triệu Ngọc và Lee Jin Ju như gặp ma, dường như vừa rồi đang nằm mơ vậy.
“Mẹ kiếp…” Người đàn ông lực lưỡng nhổ máu ra. Gã chỉ vào hai người Triệu Ngọc mà hét: “Được, được! Bọn mày không biết mình đã chọc phải ai đâu! Có gan thì bọn mày cứ chờ đấy cho tao!”
Điều đáng giận nhất là gã kêu gào hồi lâu mà hai người kia vẫn không thèm nâng mí mắt nên, coi bọn chúng như không khí.
Phiền muộn thật…
Người đàn ông lực lưỡng kia có ý định xông lên đánh lại nhưng gã lập tức cảm thấy đau đớn như bị xé rách, nhớ tới cú đấm và cái tát hung ác vừa nãy nên không dám xông lên nữa. Sau khi suy đi nghĩ lại, gã và bạn mình đành đỡ nhau xuống cầu thang…
“Này” Lee Jin Ju vừa xem video vừa tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Sao anh không cho tôi lấy súng ra? Không cần làm bẩn tay vì loại người này đâu, dọa bọn chúng một cái thì sao còn dám tiếp tục nữa!?
“Không sao, không sao…” Triệu Ngọc vừa nghiêm túc xem video vừa trả lời: “Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy lời khai của tài xế hơi vấn đề, lát nữa tôi muốn tự mình thẩm vấn ông ta!”
“Con người anh khi nói chuyện lúc nào cũng thích đánh trống lảng” Lee Jin Ju bất đắc dĩ: “Chuyện muốn thẩm vấn tài xế thì liên quan gì đến việc anh đánh nhau? Chẳng trách người ta gọi anh là cuồng thám!”
“Tôi thấy chắc anh ngứa tay đúng không? Hay là?” Lee Jin Ju nhân cơ hội nói đùa: “Muốn tỏ ra ân cần trước mặt tôi?”
“Tôi chỉ thấy khó chịu khi bọn họ gọi cô là người đẹp thôi, đúng là chẳng có mắt nhìn!” Triệu Ngọc nói thẳng mà không e dè gì.
“Anh…” Tiểu thư Lee bĩu môi: “Anh thật chẳng biết ăn nói gì cả!”
“Cô cứ động một cái là lại muốn rút súng” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thảo nào đến giờ cô vẫn chưa giải quyết được vấn đề cá nhân, haizzz…”
“Hừ, cái tên xấu xa này!” Lần này, tiểu thư Lee tức giận thật: “Nếu anh còn chế giễu tôi như vậy thì tôi sẽ nổ súng bắn anh đấy…”
“Suỵt…” Triệu Ngọc ra hiệu im lặng, sau đó tập trung xem video.
Lúc này, đội trưởng Ku đã gần thẩm vẫn tài xế xong. Đương nhiên đội trưởng Ku biết tài xế vô tội nên ban đầu chỉ hù dọa ông ta.
Sau khi tài xế nói hết những gì đã trải qua thì bắt đầu có nhân viên điều tra chuyên môn ghi lại lời khai của ông ta. Còn đội trưởng Ku thỉnh thoảng lại nghĩ đến một số vấn đề rồi hỏi tài xế, cắt ngang việc ghi chép.
Đa số quá trình lấy lời khai đều như vậy, thường thì nhân viên điều tra sẽ dựa vào lời khai của người bị thẩm vấn, tiếp đó đưa ra rất nhiều câu hỏi phụ, vì vậy quá trình này phải mất một khoảng thời gian rất dài.
Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc và Lee Jin Ju vẫn đang ở cầu thang xem video thẩm vấn.
Mà dưới tầng bỗng vang lên những âm thanh ồn ào, tiếng kêu, tiếng bước chân và cả tiếng va chạm của côn gậy…
“Có chuyện gì thế?” Lee Jin Ju không khỏi thò đầu ra nhìn rồi mới bất lực thở dài, nói với Triệu Ngọc: “Anh nhìn xem, đều là chuyện tốt anh gây ra đấy!”
“Sao thế?”
Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn. Dưới tầng có một đám người hùng hổ xông lên, trong tay ai cũng cầm côn, rõ ràng là không phải tới chơi.
Không lâu sau, hai tên bị đánh cũng xuất hiện ở trong đám đông, bọn chúng còn chỉ vào trên tầng mà chỉ huy: “Ở bên trên! Lên một tầng nữa là tới!”
Cạch…
Thấy vậy, Lee Jin Ju lập tức rút rút súng lục ra rồi oán trách Triệu Ngọc: “Nếu vừa nãy tôi rút súng ra thì sẽ không có những chuyện rối như mớ bòng bong bây giờ đâu nhỉ?”
“Này!” Triệu Ngọc đột nhiên trợn mắt nhìn Lee Jin Ju mà hét lên: “Thu súng lại cho tôi!”
“Cái gì?” Lee Jin Ju bất ngờ: “Anh… Anh muốn làm gì?”
“Khoe khoang cô có súng đúng không?” Triệu Ngọc tức giận lườm tiểu thư Jin Ju: “Người ta cầm côn, cô cầm súng, nói ra sẽ khiến người khác chê cười đấy! Cô không thấy mất mặt à?”
“Anh…” Lee Jin Ju bối rối, cắm súng lục vào túi đựng, cầm cũng không được mà không cầm cũng không được: “Rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả cuồng thám đại nhân của tôi, lẽ nào… anh muốn cứng đấu cứng với bọn họ?”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười rồi đứng dậy vươn vai nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa giãn gân cốt!”
“Anh…” Lee Jin Ju đã hiểu. Nghe Triệu Ngọc nói xong, cô ta vội vàng lui về phía sau một bước, cất súng lục vào túi đựng súng rồi bày ra vẻ hóng chuyện.
“Chính là nó! Đúng thế!” Lúc này, bọn côn đồ hung ác, cầm đầu là gã đàn ông lực lưỡng đã chạy tới phía dưới cầu thang. Gã chỉ vào Triệu Ngọc mà hét: “Chính là thằng nhóc kia! Các anh em! Đánh chết nó cho tao!”
Nghe thấy vậy, những kẻ khác lập tức giơ côn trong tay lên, kêu gào trắng trợn rồi chen nhau xông về phía Triệu Ngọc.
Hả?
Ngay lúc đó, Lee Jin Ju chợt phát hiện những tên côn đồ hung ác này trông khá quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Trong lúc Lee Jin Ju thất thần thì một chuyện bất ngờ lại xảy ra. Triệu Ngọc nhanh chóng chạy đến trước cửa cầu thang, mở cửa rồi chạy mất!
“Hả?” Lee Jin Ju trợn mắt há hốc miệng, sững sờ tại chỗ. Cô ta còn tưởng rằng câu “giãn gân cốt” của Triệu Ngọc là định đánh nhau với bọn côn đồ cơ đấy!
Không ngờ hắn lại chạy mất!
“Này, bà cô!” Một giây sau, Triệu Ngọc từ bên trong đưa tay ra, vừa kéo Lee Jin Ju chạy vừa nói: “Cô còn ngơ ngẩn làm gì? Còn không mau chạy đi à?”
“Anh… Chẳng phải anh định đánh nhau với bọn chúng à?” Lee Jin Ju vội hỏi.
“Tôi bị điên hay sao mà đi đánh nhau với bọn họ? Cô chê mạng sống của tôi dài quá à?” Triệu Ngọc không quay đầu mà vẫn kéo Lee Jin Ju chạy khỏi cầu thang.
Hiện tại Lee Jin Ju đã bị Triệu Ngọc giày vò đến mức chẳng thể thốt nên lời. Cô ta hoàn toàn không hiểu Triệu Ngọc đang muốn làm gì!
Sau khi hai người chạy vào hành lang bệnh viện, Triệu Ngọc lại kéo Lee Jin Ju chạy tới phòng bệnh của tài xế.
Tất nhiên bọn côn đồ hung ác sau lưng cũng không chịu buông tha, tất cả đều kêu gào đuổi theo.
Triệu Ngọc nhanh chóng chạy tới cửa phòng bệnh. Do bên trong đang tiến hành thẩm vấn nên ít nhất vẫn có sáu, bảy viên cảnh sát của đội điều tra diện rộng còn ở trong đó, cộng thêm hơn mười cảnh sát phụ trách canh phòng!
“Cứu… Cứu mạng với!” Vừa tới gần phòng bệnh, Triệu Ngọc đã hét to: “Có kẻ đang đuổi giết tôi!”
Hả?
Nghe thấy tiếng ồn trên hành lang, các nhân viên điều tra đều ngạc nhiên, lập tức chạy ra hành lang kiểm tra. Đội trưởng Ku cũng hoảng sợ, vội vàng rút súng lục ra rồi nhanh chóng chạy tới hành lang!
Sau đó, chuyện vừa náo nhiệt vừa thú vị xảy ra. Khi Triệu Ngọc và Lee Jin Ju chạy đến cửa phòng bệnh, những tên côn đồ hung ác tay cầm côn, ra sức kêu gào cũng đuổi theo sát phía sau…