← Quay lại trang sách

Chương 2042 Viên thuốc trí mạng

“Đây, chúng tôi hiểu nguyên tắc…” Trong lúc nói chuyện, Heo Mi Na đã dẫn Triệu Ngọc và Lee Jin Ju vào ngưỡng cửa phòng ngủ của Su Min Chul, chỉ vào phòng và nói: “Sau khi hội trưởng gặp chuyện không may, chúng tôi đã phong tỏa nơi này lại rồi!”“Ngoài những người cõng hội trưởng đi thì không còn ai vào căn phòng này nữa!”

Nói xong, bà ta làm tư thế mời, ý là muốn Triệu Ngọc và Lee Jin Ju đi vào.

“Tôi muốn hỏi thăm vài câu” Triệu Ngọc nói: “Tối hôm qua, phòng này của hội trưởng có vệ sĩ canh gác không? Người ngoài thật sự không thể tùy tiện tiến vào sao?”

Lần này, Heo Mi Na không trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc mà chỉ phẫn nộ nhún vai, đứng sang một bên, ý là bà ta cũng không biết.

“Trên nguyên tắc…” Lúc này, một thành viên của Hội thương nghiệp nói với Triệu Ngọc: “Hai mươi bốn giờ đều phải có người trực, nhưng mà vẫn không thể đảm bảo không ai có thể tiếp cận hội trưởng!”

“Nếu người này nắm rõ hoàn cảnh và tình hình chúng tôi đổi ca thì có lẽ vẫn có cơ hội nhỉ?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôi thấy tường rào nhà hội trưởng được làm rất thấp, tương đối dễ trèo tường vào!”

“Không đâu” Thành viên Hội thương nghiệp nhanh chóng nói: “Phía trên tường rào có hệ thống cảm ứng hồng ngoại, nếu như có người trèo tường thì nhân viên bảo vệ sẽ biết ngay!”

“Hả? Vậy sao?” Triệu Ngọc sờ cằm của mình, lại hỏi: “Các anh có thể nói cho tôi biết Cho Suk xuất hiện vị trí nào không?”

“Ừm, bên ngoài tường rào phía Bắc của biệt thự” Một thành viên trả lời: “Cách phòng này rất gần!”

“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Các anh đã kiểm tra thiết bị cảnh báo hồng ngoại ở đó chưa? Nếu Cho Suk thật sự trèo vào từ nơi đó thì liệu có khả năng đột nhập được vào phòng hội trưởng không?”

“Chúng… Chúng tôi vẫn chưa kiểm tra!” Nói xong, thành viên đó nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới đi thăm dò, đồng thời trả lời câu hỏi thứ hai của Triệu Ngọc: “Trên nguyên tắc thì chuyện này rất có khả năng, mặc dù chúng tôi có người phụ trách canh gác, nhưng mà vào lúc đêm khuya như thế thì vẫn không thể luôn mở to mắt canh chừng được…”

“Được rồi!” Triệu Ngọc liếc nhìn Heo Mi Na một cái rồi mới mang ủng, đeo găng tay đi vào phòng của Su Min Chul cùng Lee Jin Ju.

Chỉ thấy phòng ngủ của Su Min Chul có vẻ bừa bộn, trong phòng tràn ngập mùi cháy khét, trên mặt đất có mấy dấu chân lộn xộn.

Triệu Ngọc là chuyên gia trinh thám, biết nhân viên giám chứng chưa tới cho nên đã lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm ảnh hiện trường.

“Như vậy…” Chụp ảnh xong, Triệu Ngọc mới hỏi mọi người: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra người chết?”

“Ừm… Là quản gia Man!” Thành viên kia nhanh chóng trả lời: “Hội trưởng Su có thói quen chạy bộ buổi sáng, cứ đến sáu giờ sáng mỗi ngày là quản gia sẽ đi vào gọi ngài ấy thức dậy!”

“Trời mưa cơ mà!” Lee Jin Ju nhíu mày: “Còn chạy bộ buổi sáng gì nữa?”

“Chạy trên máy!” Thành viên đó trả lời: “Đây là thói quen hằng ngày của Hội trưởng Su, nên sức khỏe của ông ấy rất tốt!”

“Vậy… Quản gia đâu?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Ông ấy đi bệnh viện rồi!” Thành viên đó trả lời.

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã đi bộ trong phòng ngủ, nhanh chóng đặt tầm mắt vào tủ đầu giường của Su Min Chul.

Trên tủ đầu giường trừ đèn bàn ra còn có một quyển sách, một chén trà rỗng và mấy lọ thuốc nhỏ.

Vừa thấy mấy lọ thuốc này, hai mắt Triệu Ngọc không khỏi sáng lên, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Hội trưởng của các anh có thói quen uống thuốc không?”

“Ừm… Cái này thì tôi không biết!” Một người đàn ông trả lời: “Phải hỏi quản gia mới biết được!”

Ai ngờ, người đàn ông này vừa dứt lời thì Lee Jin Ju đã đưa một tin nhắn trên điện thoại của cô ta ra cho Triệu Ngọc xem.

Tin tức đó là từ người của Lee Jin Ju, anh ta đã nghe ngóng được tin tức cụ thể, chứng minh Su Min Chul có thói quen uống thuốc vào mỗi buổi tối.

Thuốc mà ông ta uống là một loại thuốc giảm stress, mỗi tối bắt buộc phải uống, nếu không thì không thể ngủ được.

Sau khi đọc được tin nhắn này, Triệu Ngọc theo bản năng dời sự chú ý của mình về phía mấy lọ thuốc kia, hắn mở lọ thuốc ra, cẩn thận kiểm tra thuốc bên trong một lượt.

Chỉ thấy trong từng lọ thuốc đều chỉ còn gần một nửa.

“Lúc quản gia phát hiện…” Lúc này, Lee Jin Ju hỏi thành viên đứng ngay cửa: “Hội trưởng Su ở vị trí nào?”

“Ngay chỗ các cô đứng đấy” Thành viên đó chỉ dẫn: “Ở bên cạnh đèn bàn!”

“Hả?” Lee Jin Ju quan sát một phen, phát hiện đệm chăn trên giường chỉnh tề, nói với Triệu Ngọc: “Có khi nào Cho Suk lén lút đi vào đổi thuốc của Hội trưởng Su hay không?”

Nhưng Triệu Ngọc lại đang tập trung suy nghĩ, không đáp lại câu hỏi của Lee Jin Ju, chỉ mở ngăn kéo trên tủ đầu giường ra và nhìn thoáng qua tổng thể.

“Chúng ta phải mang mấy lọ thuốc này về kiểm tra mới biết được…” Lee Jin Ju cắn môi nói một câu, lại phát hiện Triệu Ngọc đột nhiên lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng ấn phím.

“Anh…” Cô ta nhịn không được hỏi: “Anh đang liên lạc với ai thế?”

“Không có gì đâu…” Triệu Ngọc chỉ vào lọ thuốc và nói: “Tôi đang tìm công dụng của mấy loại thuốc này!”

“À…” Lee Jin Ju gật đầu, sau đó mở to mắt, thì thầm nói: “Triệu Ngọc, không phải anh nói, anh không biết viết tiếng Hàn à? Anh đang nhắn tin cho ai thế?”

Kết quả, ngay lúc Lee Jin Ju muốn bước đến gần Triệu Ngọc để nhìn trộm thì Triệu Ngọc lại bỗng nhiên chỉ vào bức màn đằng xa mà nói: “Nhanh! Cô mau kiểm tra cửa sổ đi, xem cửa sổ có mở hay không?”

“Cái gì?” Lee Jin Ju vẫn còn đang nghi ngờ, nhưng không dám không nghe mệnh lệnh của Triệu Ngọc, đành phải bất mãn đi đến cạnh giường, xem xét tình hình ở đó một lượt.

“Cả hai cánh cửa sổ đều được mở ra, nhưng mà bên ngoài có song cửa sổ phòng trộm mà…” Lee Jin Ju kiểm tra nói: “Cửa sổ phòng trộm không có vấn đề gì cả!”

“Triệu Ngọc, chẳng lẽ anh cho rằng Cho Suk ra tay từ bên ngoài cửa sổ à?” Lee Jin Ju giơ tay ra hiệu: “Nơi này cách tủ đầu giường xa lắm!”

“Vậy sao?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhắn tin điện thoại xong, lập tức đứng lên, cũng đi tới bên cạnh cửa sổ để nghiêm túc quan sát.

Giờ khắc này, đoàn người Heo Mi Na đứng ở cửa, tất cả đều nhìn hai người bọn họ chằm chằm không hề chớp mắt, không biết vì sao Triệu Ngọc lại cảm thấy hứng thú với cửa sổ đến vậy?

Sau khi kiểm tra vài phút, Triệu Ngọc mới trở lại trước tủ đầu giường và hỏi thành viên kia: “Lúc phát hiện ra hội trưởng, trên người ông ta mặc cái gì? Là áo ngủ à?”

“Đúng vậy!” Thành viên kia nhanh chóng gật đầu.

“Nhưng mà về cơ bản không có ai động vào giường cả” Triệu Ngọc chỉ về phía chiếc giường: “Chuyện này chứng tỏ hội trưởng mặc áo ngủ xong, chuẩn bị trên giường ngủ thì xảy ra chuyện!”

“Trước đó tôi đã nói thế nào?” Tinh thần Lee Jin Ju tỉnh táo: “Tôi đã nói là Hội trưởng Su xảy ra chuyện vào lúc uống thuốc rồi mà!”

“Ông ta thay áo ngủ xong, chuẩn bị uống thuốc trước khi ngủ, kết quả trúng độc ngã xuống đất! Cho nên, thời gian xảy ra vụ án nên vào tầm mười hai giờ tối qua!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc hỏi: “Cho Suk lẻn vào phòng ngủ đổi thuốc của Hội trưởng Su như thế nào?”

“Không phải chúng ta vừa nói rồi sao? Cho Suk biết lỗ hổng của nơi này nên đã lẻn vào phòng ngủ trước tiên” Lee Jin Ju nói: “Nói không chừng, lúc Hội trưởng Su trúng độc, Cho Suk cũng có mặt trong căn phòng này!”

“Cho nên, lúc Hội trưởng Su trúng độc ngã xuống đất mới không gây ra động tĩnh gì, không bị những người khác phát hiện…”