← Quay lại trang sách

Chương 2050 Lòng người đáng sợ

“Trận mưa này định kéo dài đến lúc nào nữa đây?” Tiêu Hàng nhìn đồng hồ, lại nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, bực mình nói một câu“Anh rể, mấy hôm nay anh cũng mệt lắm rồi nhỉ?” Đinh Lam giương đôi mắt to sáng long lanh nhìn Triệu Ngọc, tràn ngập quan tâm hỏi.

Triệu Ngọc thì bưng một bát mì udon nóng hổi, đang ăn rất ngon.

“Lần này…” Nghe thấy vậy, Lee Jin Ju vội vàng đặt bát đũa xuống, gật đầu nói với Triệu Ngọc: “May mà có thần thám Triệu!”

“Nếu không phải anh kịp thời điều tra phá được vụ án, bắt giữ Heo Mi Na thì những chuyện sau đó sẽ phiền phức lắm đấy! Chắc chắn sẽ có một phen chiến đấu quyết liệt giữa hai Hội thương nghiệp lớn!”

“Mà thế lực phía sau bọn họ cũng sẽ không nể nang gì nữa, đánh nhau đến mức một mất một còn…”

“Hai vị!” Lee Jin Ju kính chào Đinh Lam và Tiêu Hàng: “Cám ơn hai người đã ra tay trợ giúp. Tôi thay mặt cho Ban Tình báo quốc gia, thay mặt cho Sở Cảnh sát Seoul, xin cảm ơn hai người!”

“Khách sáo quá, khách sáo quá…” Tiêu Hàng vội chắp tay chào lại.

Triệu Ngọc thì thân thiết vỗ vào vai Lee Jin Ju một cái rồi cười nói: “Chị gái à, vẫn còn xem tôi như người ngoài hả? Những ngày qua, cô cũng vất vả rồi!”

Triệu Ngọc không hề giả vờ, với chức vị của Lee Jin Ju thì hoàn toàn có thể ngồi ở phòng làm việc chỉ huy, vốn không cần phải đích thân tham gia.

Nhưng vài ngày liên tiếp, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Ngọc, giúp đỡ Triệu Ngọc, quả thật đã vất vả rồi.

Theo lý mà nói thì sau khi giải quyết xong chuyện của Hội thương nghiệp, bọn họ nên được nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại xuất hiện một vụ án con ngươi đen mới, hoàn toàn làm xáo trộn tiết tấu của bọn họ.

Bởi vậy, tất cả công việc phía sau của Lee Jin Ju đều giao cho Park Hyun Hwa xử lý, bản thân mình thì “ngựa không dừng vó”, dẫn Triệu Ngọc cùng tiến đến Seongnam trước.

Bởi vì Đinh Lam và Tiêu Hàng đều không có việc gì làm nên dứt khoát đi theo bọn họ, xem như là có thêm người giúp đỡ.

Nhưng mà bây giờ đang là buổi trưa, dù sao thì mọi người cũng phải ăn uống mới được, thế là họ tìm một quán mì ở ngoại ô Seoul để ăn trưa.

“Nếu như đã bắt được Heo Mi Na rồi” Đinh Lam nói: “Vậy thì đã chứng tỏ rằng vụ án con ngươi đen ở Seongnam không hề liên quan gì đến Hội thương nghiệp nhỉ? Ngoại trừ Phó Hội trưởng Kwon Yoo Dong ra?”

“Đợi đã” Tiêu Hàng nhớ đến một vấn đề, vội hỏi: “Không phải đã nói là các vụ án con ngươi đen đều cách nhau một tháng sao? Tại sao Kwon Yoo Dong chết chưa được mấy ngày mà vụ án thứ ba đã xuất hiện rồi?”

“Có phải là hung thủ đã hơi sốt ruột không?”

“Cô Jin Ju” Triệu Ngọc hỏi: “Lúc trước cô đã từng nhắc là Hiyama Masako không đơn giản, cô có ý gì vậy? Chẳng lẽ cô ta đã biết sát thủ con ngươi đen là ai rồi sao?”

“Hiyama Masako?” Tiêu Hàng líu lưỡi: “Sao nghe giống tên của người Nhật thế?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Là chuyên gia nghiên cứu vụ án con ngươi đen bên Nhật Bản!”

“Tôi vừa mới nhận được tin” Lee Jin Ju nói: “Lúc vụ con ngươi đen thứ ba xuất hiện tại Seongnam thì đúng lúc xảy chuyện của Su Min Chul, cho nên cảnh sát trưởng Park chỉ có thể nhờ Cục Cảnh sát Seongnam xử lý vụ án này”

“Đồng thời, ba vị chuyên gia bên Nhật cũng đuổi tới đó đầu tiên! Bây giờ, nghe nói là không chỉ đã xác nhận được thân phận của nạn nhân, hơn nữa còn vạch được phạm vi cơ bản của kẻ tình nghi rồi”

“Hả?” Triệu Ngọc thắc mắc: “Nhanh đến thế cơ à? Nạn nhân thứ ba này là ai? Có quan hệ gì với Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong?”

“Đều không liên quan gì với nhau hết” Lee Jin Ju nói: “Nạn nhân tên là Ryoo Bul Seong, là nhân viên tiếp thị điện thoại”

“Nhân viên tiếp thị điện thoại à?” Triệu Ngọc thắc mắc: “Không liên quan gì thì sao lại chốt được kẻ tình nghi thế?”

“Ừm…” Lee Jin Ju nói: “Thật ra thì tên Ryoo Bul Seong này đã từng lên tin tức rồi, nhưng mà… Là tin tiêu cực!”

“Mùa đông năm trước, trên đường cao tốc Seongnam dẫn đến Seoul, một chiếc xe buýt to chở hai mươi sáu người đột nhiên bị bốc cháy…” Lee Jin Ju nói với vẻ mặt trầm trọng: “Vốn dĩ là tài xế đã ngừng xe lại kịp thời, hơn nữa còn mở cửa xe ra!”

“Nhưng mà cái tên Ryoo Bul Seong này… Bởi vì chạy đến chỗ giá để hành lý lấy vali, chặn đứng các hành khách phía sau lại, làm cho bảy hành khách đằng sau không kịp chạy thoát thân, cuối cùng bị lửa thiêu chết, còn hắn ta thì lại chẳng tổn thất một cọng lông nào cả!”

“Ồ… Hóa ra là như vậy” Nghe thấy tin này, trong lòng mọi người đột nhiên thấy không ổn, Tiêu Hàng nói: “Tôi nhớ là ở Nga cũng đã xảy ra chuyện tương tự đúng không nhỉ?”

“Tai nạn máy bay, một tên mập vì lấy vali mà chắn đường, làm cho hơn bốn mươi người không cách nào chạy thoát thân, sau đó, ông ta còn thản nhiên không biết xấu hổ mà khiếu nại công ty hàng không cất cánh trễ giờ…”

“Những kẻ như vậy vốn dĩ chẳng thèm chú ý đến tính mạng của người khác đâu, toàn vì tự lợi cả…” Đinh Lam nói: “Chẳng lẽ hung thủ muốn lợi dụng vụ án con ngươi đen để nghiêm khắc trừng trị hắn ta sao?”

“Nói cách khác… Hung thủ hẳn là người nhà của một trong bảy người bị lửa thiêu chết à?”

“Rất có khả năng” Lee Jin Ju nói: “Đoàn đội của Hiyama Masako chắc chắn đang tìm kiếm dựa theo hướng đi này!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc hỏi: “Tên này và Lee Il Yeon, Kwon Yoo Dong có liên quan gì với nhau à?”

“Trước mắt vẫn chưa nhận được tin chính xác” Lee Jin Ju nói: “Nhưng mà tôi đã cử người đi điều tra rồi! Đồng thời, tôi còn bảo bọn họ điều tra trọng điểm vào Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong, xem họ có liên quan gì tới sự cố xe khách bốc cháy đó hay không?”

“Nếu như có liên quan thì vụ án này đơn giản rồi!” Tiêu Hàng nói: “Hung thủ tất nhiên là người nhà của một trong bảy nạn nhân đó, hơn nữa chắc chắn còn là người thân nhất nữa!”

“Nhưng mà…” Lee Jin Ju nói ra lo nghĩ của mình: “Đoàn người Hiyama Masako đã làm thí nghiệm so sánh rồi, phát hiện ra con ngươi đen trong mắt của Ryoo Bul Seong cũng giống y như hai nạn nhân trước đó, cơ bản đã xác định được là do cùng một hung thủ gây ra!”

“Chuyện này có hơi kỳ lạ đấy, nếu như ba vụ án này đều do cùng một người gây ra, như vậy thì… tại sao hung thủ lại gây án sớm chứ?”

“Còn nữa… Takaki Iwata thì sao? Ông ta sắm vai gì trong những vụ án này đây?”

“Cô nghi ngờ…” Triệu Ngọc nói: “Ba vụ án con ngươi đen này có thể xuất phát từ ba nguyên nhân khác nhau ư? Hay là hung thủ chưa chắc đã là người thân của một trong bảy nạn nhân bị thiêu chết?”

“Chẳng qua chỉ là hung thủ con ngươi đen thấy bất bình trước những việc làm của nạn nhân nên muốn vì dân trừ hại? Hắn ta muốn nghiêm khắc trừng trị… nghiêm khắc trừng trị những kẻ coi thường mạng sống của người khác hả?”

“Ôi trời” Tiêu Hàng hoảng sợ: “Nếu đúng như vậy thì vụ án này sẽ phiền phức rồi đấy nhỉ? Nếu như hung thủ không có liên quan thiệt hơn gì với nạn nhân mà chỉ ra tay vì bực tức, vậy thì… chắc là không dễ điều tra đâu!”

“Đúng vậy, tôi lo là không chỉ là như vậy thôi đâu” Lee Jin Ju nói: “Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, có thể sẽ còn bùng phát thêm nhiều vụ án con ngươi đen hơn nữa đấy!”

“Trong cuộc sống của chúng ta có khối kẻ coi thường mạng sống của người khác, lỡ như… lỡ như cuối cùng, vụ án con ngươi đen biến chất trở thành chuyện của công chúng hay là chuyện của cả quần thể, vậy thì gay go rồi đấy!”

“Mọi người nghĩ thử xem, kẻ ích kỷ như Ryoo Bul Seong” Lee Jin Ju kích động nói: “Cái chết của hắn ta đặc biệt dựa theo vụ án con ngươi đen, một khi bị phơi bày ra ánh sáng thì không chỉ sẽ không bị lên án mà trái lại… Có thể sẽ giành được sự ủng hộ của mọi người nữa!”

“Lòng người mới là điều đáng sợ nhất!” Lee Jin Ju đột nhiên túm lấy tay của Triệu Ngọc, dùng sức nói: “Thần thám Triệu, lần này cho dù thế nào đi nữa, xin anh hãy làm người tốt đến cùng, giúp chúng tôi nhanh chóng bắt được kẻ phạm tội!”

“Giết người là hành vi phạm pháp, nhưng mà một khi lý do giết người gợi lên sự đồng tình của mọi người, hơn nữa còn bị người ta lợi dụng, như vậy thì hậu hoạn sẽ rất khôn lường!”

“Năm ấy, sau khi Takaki Iwata nhảy xuống vực mất tích, có hơn trăm người soạn sách truyền bá về hắn ta, thậm chí còn ca tụng công đức của hắn ta, làm chấn động cả nước Nhật”

“Mọi người nghĩ thử xem…” Lee Jin Ju trợn to mắt, run giọng nói: “Một khi có kẻ lợi dụng vụ án này, hơn nữa còn bắt chước hung thủ con ngươi đen, vậy… vậy thì không thể lường được hậu quả đâu!”

Ồ…

Nghe thấy lời nói của Lee Jin Ju, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lạnh sống lưng…