← Quay lại trang sách

Chương 2051 Ra tay trước?

Khi xe cảnh sát chạy vào nội thành Seongnam, mưa đã dần dần yếu đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngừng lạiBởi vậy, buổi trưa vốn phải có mặt trời chói chang nhưng lại mang một khung cảnh âm u.

Triệu Ngọc ngồi trên xe và kiểm tra tin tức tìm được trên điện thoại. Trước đây, sở dĩ xe buýt đang bốc cháy nhưng Ryoo Bul Seong vẫn cứ chạy đi lấy túi hành lý của anh ta là vì trong túi có hàng mẫu điện thoại của công ty.

Tổng giá trị của tất cả những hàng mẫu đó xấp xỉ mười nghìn đô.

Mười nghìn đô đổi lấy bảy mạng người, các giới truyền thông lớn đều đưa giá trị quan tương phản rõ rệt này làm nên một tiêu đề vô cùng bịp bợm, dùng ngòi bút làm vũ khí để lên án tội trạng của Ryoo Bul Seong.

Đương nhiên, đương sự là Ryoo Bul Seong cũng không được sống yên ổn, không chỉ bị dư luận lên án gấp bội mà còn bị công ty sa thải, thẳng đến khi xảy ra chuyện vẫn chưa tìm được việc làm.

Sau khi xảy ra chuyện, nơi anh ta sống thường bị người ta quét sơn, đập vỡ kính. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải thay đổi chỗ ở không ngừng, hơn nửa năm mà phải chuyển nhà không dưới mười mấy lần.

Có lẽ anh ta đã hối hận vì những hành vi lỗ mãng của mình vào năm đó rồi?

Nhưng mà hối hận cũng đã không còn tác dụng gì nữa, mắt của anh ta đã bị hung thủ vô tình lấy ra, đổi thành viên đá đen!

Chậc chậc…

Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ về những lời Lee Jin Ju đã nói lúc trước, bởi vì cảnh sát vẫn chưa tìm thấy mối liên quan giữa nạn nhân thứ nhất Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong, có khi nào thực sự vì các nguyên nhân khác nhau nên mới bị hung thủ nhắm tới không?

Phải chăng cảnh sát đã hiểu nhầm, dự đoán sai lầm rằng vụ án con ngươi đen ở Seoul cũng giống như vụ án con ngươi đen ở Yokohama, kẻ mà hung thủ muốn giết đều là người có liên quan với hắn ta?

Thực tế, hung thủ chỉ chọn những người mà hắn ta cho rằng đã phạm vào những sai lầm không thể tha thứ được hay không?

Nếu đúng là như vậy thì độ khó của cuộc điều tra vụ án này quả thật đã tăng lên không ít.

Hơn nữa, sự lo lắng của Lee Jin Ju không phải là không có lý, một khi vụ án này được bày ra ánh sáng, dẫn đến sự chú ý của xã hội thì tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, dư luận điên cuồng.

Nếu như không thể nhanh chóng trừng phạt hung thủ theo pháp luật thì e rằng tương lai sẽ càng khó xử lý.

Trong lúc suy nghĩ, xe ô tô dừng lại trước công viên Hwa-dam của thành phố Seongnam, có cảnh sát địa phương nhận được tin nên đã ở bãi đỗ xe để chuẩn bị đón tiếp từ lâu.

Đoàn người Triệu Ngọc vừa xuống xe thì đã có người đưa ô che cho bọn họ.

“Ha ha ha…” Đột nhiên, một giọng nói reo lên như tiếng chuông bạc, Triệu Ngọc nghe thấy âm thanh quen thuộc của một cô gái: “Chào ngài Triệu Ngọc, chúng ta lại gặp nhau rồi…”

Còn chưa thấy người, Triệu Ngọc đã biết đó chính là cô Hiyama Masako.

Chỉ thấy hôm nay, cô Masako mặc trên người một bộ đồ thể thao màu đen, trông tràn trề sức sống, tinh thần phấn khích, vừa xuất hiện đã tự nhiên thân mật túm chặt lấy tay Triệu Ngọc, dùng tiếng Hán thuần thục nói: “Nào, tôi sẽ dẫn anh đi xem hiện trường, tôi vẫn luôn chờ anh đến đấy!”

Nói xong, cô ta đã không coi ai ra gì mà kéo lấy tay Triệu Ngọc, dẫn hắn đến hiện trường vụ án, kéo dây cảnh giới màu vàng lên…

⚝ ✽ ⚝

Chuyện này…

Tiêu Hàng và Đinh Lam liếc nhìn nhau, Tiêu Hàng có ý chế nhạo vài câu, nhưng vừa nghĩ đến tính khí của Triệu Ngọc thì vẫn chọn lựa ngậm miệng lại.

Đinh Lam cũng vân vê cằm của mình, có chút khác thường chợt hiện ra trong ánh mắt…

“Anh có thể tưởng tưởng được không? Lại là trên ghế dài của công viên đấy!”

Hiyama Masako đưa Triệu Ngọc đến gần một cái ghế dài trong rừng cây, do có bóng cây che trên đầu nên không mở ô cũng không sao cả.

Triệu Ngọc nhìn thấy trên chiếc ghế dài trước mắt đã phác họa hình dáng thi thể, bởi vậy hắn có thể biết vị trí cơ bản của nạn nhân.

Nhớ lại vụ án con ngươi đen đầu tiên, nạn nhân Lee Il Yeon cũng được phát hiện trên một chiếc ghế dài trong công viên.

“Tối hôm qua, lúc trời mưa…” Masako nói: “Tôi nghi ngờ là hung thủ đang sát hại nạn nhân, hơn nữa sau khi đổi con ngươi đen xong, hắn ta đã di chuyển nạn nhân đến đây!”

“Nếu không thì làm sao hung thủ có thể phẫu thuật đổi mắt một cách tỉ mỉ chính xác trong lúc trời đang mưa được chứ?”

Triệu Ngọc không nói gì cả, chỉ nghiêm túc quan sát hoàn cảnh ở hiện trường, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó…

“Bọn họ vẫn đang tiến hành khám nghiệm tử thi…” Hiyama Masako không chịu rảnh rỗi, lại nói: “Nhưng mà tôi đã nhìn thấy thi thể rồi, tất cả những tình tiết đều thống nhất với vụ án con ngươi đen, chắc chắn là do tên sát thủ con ngươi đen làm!”

“Đúng rồi, con ngươi đen đã được so sánh rồi, đều xuất phát từ cùng một loại đá, vết mài giũa cũng giống y như hai vụ án trước đó.

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Hình như thời gian hơi có vấn đề thì phải? Trong vụ án con ngươi đen ở Yokohama, mỗi một vụ án đều cách nhau khoảng một tháng, nhưng mà…”

“Không” Masako lập tức ngắt lời Triệu Ngọc: “Không phải như vậy đâu, vụ án con ngươi đen ở Yokohama cũng không có thời gian cố định, khoảng cách ngắn nhất là hai mươi ba ngày, dài nhất là ba mươi tư ngày, trước mỗi lần giết người, Takaki Iwata đều phải chuẩn bị thật kỹ càng”

“Chẳng hạn như nghiên cứu cuộc sống, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mục tiêu, xác định địa điểm giết người vân vân…”

“Chỉ cần chuẩn bị xong là hắn ta sẽ ra tay, chứ không dồn tâm trí để ý đến thời gian!”

“Tôi cảm thấy… Bây giờ cũng vậy…” Masako nghiêm túc nói: “Cảnh sát vừa mới điều tra được một tin chuẩn xác, bởi vì tên Ryoo Bul Seong này không thể ở nổi trong nhà nữa nên đã xin làm thủy thủ ở công ty nuôi trồng thủy hải sản Wonnam, tuần sau phải ra khơi rồi!”

“Cho nên…” Masako trừng to đôi mắt sáng lấp lánh: “Có phải là hung thủ lo lắng sau khi Ryoo Bul Seong ra biển thì không có cách nào ra tay được, cho nên đã hành động trước hay không?”

“Nếu như thật sự là ra tay trước thì tốt rồi” Triệu Ngọc nhìn chiếc ghế dài, nói: “Như vậy… Nói không chừng hung thủ đã để lại sơ hở nào đó!”

“Chính xác! Chúng ta đã nghĩ đến cùng một điểm đấy…” Masako hưng phấn nói: “Tôi đã nhắc nhở các cảnh sát điều tra ở Seongnam, bảo bọn họ đi điều tra camera giám sát và nhân chứng rồi!”

“Tôi cũng đã yêu cầu bộ phận làm vườn và bộ phận giao thông của họ cung cấp sơ đồ chi tiết của công viên, và cả bản đồ tuyến đường giao thông gần công viên rồi…”

“Cơn mưa vào tối hôm qua vừa tốt lại vừa xấu” Masako lải nhải không ngừng nghỉ: “Chuyện tốt là chúng ta có thể tìm được dấu chân hay là dấu vết mà ngày thường không thể tìm thấy. Còn chuyện xấu là nước mưa sẽ làm trôi đi một phần dấu vết…”

“Được rồi, được rồi” Triệu Ngọc vội vàng đè chặt vai của cô ta lại rồi nói: “Cô hãy nói về tình hình điều tra cho tôi nghe đi, chuyện điều tra kẻ tình nghi thế nào rồi?”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã chui qua bụi cây phía sau ghế dài, cẩn thận kiểm tra bãi cỏ.

Nếu bước lên bãi cỏ ẩm ướt thì sẽ để lại hẳn một cái hố, hiển nhiên là hung thủ sẽ không đi vào chỗ này…

“Cảnh sát đã tìm được tin tức của bảy nạn nhân bị thiêu chết năm đó rồi” Masako dùng sức gật đầu: “Tiếp theo chính là điều tra từng người một, xem ai là người có khả năng ra tay nhất trong những người nhà thân nhất của bảy người này!”

“Cảnh sát Seongnam đã triển khai hành động, đoán chừng là sẽ có kết quả rất nhanh thôi nhỉ?”

“Chẳng qua chỉ là có một chuyện, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu…” Masako đáng yêu nói: “Tôi đã đọc kỹ tư liệu về chiếc xe buýt bị cháy đó, nhưng không tìm thấy tư liệu nào liên quan tới Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong cả”

“Sao lại không thấy ba nạn nhân này có mối liên quan gì với nhau vậy?”

“Thần thám Triệu, anh có biết không?”

“Nếu như tôi biết” Triệu Ngọc nói: “Thì còn cần tán dóc với cô ở đây nữa à?”

“Tán dóc?” Masako không hiểu: “Tán dóc là ý gì?”

“Đi thôi!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của Masako: “Đi dạo quanh công viên này với tôi đi, chúng ta quan sát kỹ lại xem rốt cuộc là làm sao mà hung thủ di chuyển nạn nhân đến đây được!”