← Quay lại trang sách

Chương 2052 Nhận đệ tử?

Hơn năm giờ chiều, cuối cùng thì mưa bụi cũng ngừng rơi, ánh mặt trời lâu lắm mới xuất hiện, chiếu xuyên qua tầng mây, gửi trả lại ánh sáng cho mặt đấtChẳng qua chỉ là bây giờ mặt trời đã sắp lặn xuống núi rồi.

Lúc này, Triệu Ngọc đã đến phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Seongnam để cùng kiểm tra thi thể với cô Masako và Lee Jin Ju.

Nếu như không tính đến những bức ảnh thì đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc tận mắt nhìn thấy thi thể của nạn nhân trong vụ án con ngươi đen.

Vụ án đầu tiên xảy ra vào một tháng trước, dù rằng chưa được điều tra phá án, nhưng dựa theo quy tắc của Hàn Quốc thì nạn nhân đã được chôn cất từ lâu.

Đến vụ án thứ hai, Triệu Ngọc còn chưa dành được thời gian thì đã gặp phải chuyện Hội thương nghiệp, cho nên đến giờ hắn vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy thi thể của Kwon Yoo Dong.

Lúc này, thi thể của nạn nhân thứ ba là Ryoo Bul Seong được đặt trên bàn giải phẫu trước mặt.

Trông không có gì khác biệt với những thi thể bình thường khác, chỉ có đôi mắt là trống rỗng. Nhưng mà chính vì trống rỗng như vậy nên mới làm cho người khác cảm thấy rất áp lực, thậm chí có một cảm giác gian tà, oán niệm rất sâu.

“Đây… Chính là hai viên đá này đấy…” Lúc này, Hiyama Masako bưng một cái khay, bày ra hai viên đá màu đen cho Triệu Ngọc quan sát.

Lúc trước, Triệu Ngọc đã nhìn thấy qua tư liệu hình ảnh rồi, lúc này được tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không nhịn được mà nổi da gà.

Tuy nhiên, hai viên đá hình cầu không phải chỉ một màu đen, ở giữa viên đá, màu sắc rõ ràng là đậm hơn một chút, trông như nhãn cầu màu đen trong mắt vậy.

“Giống y như hai vụ án trước” Lúc này, một nam pháp y mặc áo blouse trắng nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Quá trình lấy nhãn cầu của hung thủ rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không đơn giản thô bạo như móc thẳng ra mà giống như một cuộc phẫu thuật tỉ mỉ chính xác hơn…”

“Đúng vậy” Hiyama Masako nói: “Thủ pháp kiểu này rất giống của Takaki Iwata, dựa theo tư liệu thì chắc hẳn là Takaki Iwata đã từng tự học kỹ xảo phẫu thuật tương tự, hiểu rất rõ về cấu tạo của mắt người…”

“Còn nữa…” Pháp y lại nói: “Tỷ lệ thuốc gây mê và thuốc giãn cơ cũng giống y như hai vụ án trước”

“Chúng tôi phát hiện ra thành phần thuốc gây mê dạng hít ở miệng và mũi của nạn nhân, chắc hung thủ đã làm nạn nhân hôn mê trước, rồi sau đó tiêm thuốc giãn cơ cho ông ta”

“Thuốc giãn cơ à?” Triệu Ngọc trợn to mắt.

“Chính là Succinylcholine, còn pha thêm vài loại thuốc an thần và làm tê liệt thần kinh nữa” Pháp y nói: “Có thể nói, kiểu công thức phối hợp thế này chỉ có mình hung thủ sử dụng thôi, công thức phối hợp của ba vụ án hoàn toàn giống nhau, chẳng qua chỉ là liều lượng của vụ án thứ hai nhiều hơn một chút thôi”

“Đương nhiên rồi” Hiyama Masako nói: “Kwon Yoo Dong là một tên to con, khả năng đề kháng chắc hẳn sẽ mạnh hơn người bình thường rất nhiều đúng không?”

“Công thức phối hợp này…” Triệu Ngọc hỏi Masako: “Cũng giống với loại mà Takaki Iwata sử dụng vào năm đó à?”

“Đúng vậy” Masako trả lời: “Hoàn toàn giống nhau, nhưng chẳng qua là thuốc sử dụng trở nên tinh vi hơn một chút, dẫu sao thì thuốc của bốn mươi lăm năm trước cũng đâu giống với bây giờ!”

“Ồ… Như vậy…” Triệu Ngọc chuyển qua hỏi pháp y: “Nếu như muốn làm ra loại thuốc giãn cơ này thì có dễ không?”

“Đương nhiên là không dễ rồi” Pháp y trả lời: “Succinylcholine là loại thuốc được kiểm soát nghiêm ngặt, dù là sử dụng trong bệnh viện cũng phải tuân thủ quy trình rất nghiêm đấy!”

“Như vậy…” Triệu Ngọc đưa ra nghi vấn: “Hung thủ đã thông qua con đường nào để có được loại thuốc vốn được kiểm soát nghiêm ngặt như vậy chứ?”

“Lúc trước, tôi đã từng nghiên cứu vấn đề này rồi” Masako giành trả lời trước pháp y: “Theo tôi thì hung thủ chỉ có ba con đường để lấy được loại thuốc này thôi!”

“Thứ nhất, mua về từ nước ngoài.

Thứ hai, ngành nghề của hắn ta có tiếp xúc với loại thuốc này. Thứ ba là trộm cướp! Thuốc có được nhờ ăn trộm!”

“Thứ này vốn không có ở phòng khám bệnh bình thường” Bác sĩ nói: “Nếu như là trộm thì phải đến kho hàng của bệnh viện lớn, hoặc là đến trộm ở nhà máy sản xuất”

“Chúng tôi đã điều tra rồi” Masako nói: “Bởi vì loại thuốc này vô cùng nguy hiểm cho nên dù là nhà máy hay bệnh viện đều lập hồ sơ ghi chép sử dụng chi tiết. Nếu như xảy ra chuyện lấy trộm thì chắc chắn sẽ có ghi lại!”

“Nhưng mà, trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện ra tình huống mất trộm dược phẩm tương tự…”

“Vậy có khi nào…” Lúc này, Lee Jin Ju đứng bên cạnh đã lâu chưa lên tiếng bỗng nói: “Nghề của hung thủ chính là một thầy thuốc không?”

“Chẳng phải sẽ có thể lén sửa hồ sơ ghi chép sử dụng để đổi thuốc à?”

“Chắc là có khả năng này đấy!” Pháp y gật đầu nói: “Ứng dụng phổ biến của loại thuốc này là gây mê lâm sàng, lượng sử dụng lại rất lớn, nếu như có nhân viên y tế muốn lén động vào thì có lẽ là… có thể làm được chứ?”

“Nếu là như vậy…” Triệu Ngọc không thể không lắc đầu: “Thì không dễ điều tra từ phương diện nguồn gốc thuốc đâu!”

“Chưa chắc” Masako rạng rỡ nói: “Anh đã quên là chúng tôi đã khoanh vòng được những kẻ tình nghi rồi sao? Chỉ cần chúng ta tìm kiếm từ trong số họ, xem xem là ngành nghề của ai có thể tiếp xúc được với loại thuốc này thì chẳng phải đã chốt chặt được hắn ta rồi sao?”

“Nguyên tắc thì đúng là như vậy…” Triệu Ngọc vẫn chau mày như cũ: “Nhưng mà cái tên Takaki Iwata lại đang diễn vai gì trong vụ án này đây?”

“Nếu như tên này vẫn còn sống thì chắc chắn cũng đã rất lớn tuổi rồi nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, nhưng mà…” Masako nói: “Lớn tuổi nhưng vẫn có thể xúi giục người khác được mà! Lỡ như ông ta xúi giục ai đó, hoặc là nhận đệ tử thì sao?”

“Nhận đệ tử à?” Lee Jin Ju bĩu môi, lẩm bẩm: “Có khoa trương đến thế không? Nếu như Takaki Iwata thật sự vẫn còn sống, như vậy thì bốn mươi lăm năm qua, ông ta đang làm gì chứ?”

“Tại sao phải đợi đến bốn mươi lăm năm sau mới ra tay?”

Lúc này, Triệu Ngọc không tiếp tục thảo luận nữa mà đi đến gần hai viên đá màu đen đó, tỉ mỉ quan sát hai con ngươi đen một lượt.

Tuy rằng viên đá đen khá óng ánh, nhưng lại làm người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như hai con mắt đang tỏa nỗi oán hận vậy…

⚝ ✽ ⚝

Sau hơn hai mươi phút, trong văn phòng Cục Cảnh sát Seongnam.

Cảnh sát địa phương chuyển một chồng tư liệu cho đoàn người Triệu Ngọc, tất cả những tư liệu này đều liên quan đến bảy người gặp tai nạn trên chiếc xe buýt bị bốc cháy trước đây.

“Nếu ước tính một cách thận trọng thì…” Masako nói: “Chúng ta ít nhất phải điều tra hơn ba mươi kẻ tình nghi, những người này đều là gia đình và người thân nhất của bảy người gặp nạn…”

“Không sao” Lee Jin Ju nói: “Vụ án này đã dẫn đến sự quan tâm của lãnh đạo cấp cao, để có thể nhanh chóng bắt được sát thủ con ngươi đen, bọn họ đã cử cho tôi nhiều nhân viên hơn”

“Tiếp theo, chúng ta hãy liệt kê những kẻ tình nghi ra đi, tôi có thể cử người đi điều tra tỉ mỉ tình hình và quỹ tích sinh hoạt tất cả kẻ tình nghi cùng một lúc!”

“Tốt quá rồi…” Yamaki Masako hưng phấn nói: “Cuối cùng tôi cũng có thể tham gia điều tra với thần tượng rồi! Vui quá đi mất!”

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng phấn khởi của Masako, Đinh Lam lại liếc cô ta một cái với vẻ chán ngấy, hiển nhiên là không có tí thiện cảm gì với cô chuyên gia bên Nhật này cả.

“Không được” Ai ngờ, lúc này, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng nói với Lee Jin Ju: “Bây giờ, tôi phải trở về Seoul một chuyến!”

“Sao cơ?” Mọi người bất ngờ, Lee Jin Ju không hiểu: “Chúng ta vừa mới đến Seongnam thôi, tại sao anh đã muốn quay về rồi?”

“Bởi vì…” Triệu Ngọc cau mày nói: “Tôi đã quên mất một chuyện quan trọng!”