← Quay lại trang sách

Chương 2054 Liều hết sức

“Nói cách khác…” Trên xe, Đinh Lam hỏi Triệu Ngọc: “Cho dù có tìm được thẻ SD của camera hành trình cũng không có tác dụng gì, bởi vì camera hành trình vốn không lưu được gì cả!”Lúc này, chiếc xe do một cảnh sát điều tra của Ban Tình báo quốc gia lái, đó là tài xế mà Lee Jin Ju đặc biệt sắp xếp cho Triệu Ngọc.

Bởi Lee Jin Ju phải ở lại chủ trì đại cục ở Seongnam cho nên chỉ có thể cử người lái xe này đưa Triệu Ngọc về Seoul.

Đinh Lam không yên lòng về Triệu Ngọc, cho nên cũng đi với hắn.

Dù rằng bọn họ biết người lái xe này có thể nghe hiểu tiếng Trung nhưng vẫn thảo luận trên xe.

“Điều làm anh hiếu kỳ không phải là camera hành trình của xe, mà là ông đội trưởng Ku đó” Triệu Ngọc nói: “Theo tính tình của tên này thì chắc hẳn phải coi anh như kẻ địch mới đúng chứ?”

“Sao có thể cung cấp một tin tức nhạy cảm như vậy cho anh được?”

“Anh làm thám tử mệt quá đấy” Đinh Lam đặt tay ra sau đầu, lười biếng nói: “Anh cứ phải nghiên cứu thái độ của từng người một như thế à?”

“Không thể là do người ta đã bị thuyết phục bởi năng lực trinh thám của anh sao?”

“Chẳng lẽ… Anh vẫn đang nghi ngờ người ta cung cấp tin tức giả rồi lừa anh à?”

À…

Triệu Ngọc không nói gì cả, nhưng mà trong lòng đã có đáp án.

Phải biết rằng tình hình bây giờ của vị đội trưởng Ku này đã trở nên rất khó xử, bởi vì Heo Mi Na đã bị bắt nên có thể ông ta đã biết có người đang nghi ngờ ông ta rồi.

Một khi Ban Tình báo quốc gia bắt đầu điều tra ông ta thì ắt sẽ yêu cầu ông ta đình chỉ công việc ở đội điều tra diện rộng.

Bây giờ, ông ta tích cực bày tỏ ý tốt với Triệu Ngọc, nói không chừng đã có dự cảm rồi, chỉ muốn nhanh chóng điều tra phá được vụ án con ngươi đen này thôi nhỉ?

Đương nhiên, Đinh Lam nói cũng không sai, nếu như đội trưởng Ku bằng lòng nói tin tức cho Triệu Ngọc thì cũng có thể chứng tỏ rằng đội trưởng Ku tin tưởng năng lực của hắn.

“Chẳng qua ấy mà…” Đinh Lam cân nhắc, nói: “Nếu như ông ta đã ý thức được tầm quan trọng của tài xế thì chắc đã thẩm vấn vô số lần từ lâu rồi chứ?”

“Tại sao lại không trực tiếp cho chúng ta xem video quay cảnh thẩm vấn nhỉ?”

“Bây giờ mới đi tìm người lái xe đó thì còn có thể hỏi được cái gì nữa không?”

“Cho dù có thu hoạch hay không” Triệu Ngọc lời ít ý nhiều: “Thì vẫn phải hỏi!”

“Lúc trước, anh nói anh đã đi sai hướng rồi, vậy thì anh rể…” Đinh Lam nhếch mép nói: “Tại sao chúng ta không tập trung từ người bị hại đầu tiên?”

“Ít ra thì cô ta không phải là một người có nhiều tiếng xấu giống như Kwon Yoo Dong đâu đúng không? Nếu muốn điều tra vấn đề của cô ta thì có phải sẽ dễ hơn một chút không?”

“Không, không đơn giản như vậy đâu” Triệu Ngọc nói: “Lee Il Yeon là nhân viên tín dụng của ngân hàng, không giống với ngân hàng ở chỗ chúng ta, bọn họ có quyền xét duyệt định mức tín dụng”

“Tuy rằng mỗi khoản tiền không nhiều, nhưng mà lại rất quan trọng đối với những người xin cho vay!”

“À…” Đinh Lam hiểu ý: “Nói cách khác, các anh đang nghi ngờ là do Lee Il Yeon không cho hung thủ vay tiền dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nào đó, cho nên hắn ta mới giết cô ta à?”

“Con ngươi đen ngụ ý là ngoảnh mặt làm ngơ hay lạnh nhạt, thờ ơ” Triệu Ngọc nói: “Rất thích hợp với công việc của Lee Il Yeon! Nghe nói, mỗi tháng cô ta cần phải xét duyệt hơn năm trăm khoản cho vay, nếu như bởi vì nguyên nhân này thật thì e rằng sẽ rất khó để tìm ra”

“Đúng thật là…” Đinh Lam nhíu mày: “Nhưng mà dù khó đến đâu thì cũng phải tìm chứ? Nếu như có người oán hận cô ta thì có lẽ phải có dấu hiệu nào đó chứ?”

“Anh cũng nghĩ như vậy” Triệu Ngọc nói: “Anh định ngày mai lại nói chuyện với đồng nghiệp và người nhà của Lee Il Yeon lần nữa xem sao!”

“Lúc trước, chúng ta cứ đặt trọng điểm vào mối quan hệ giữa Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong mãi.

Bây giờ xem ra đúng là có vẻ không hề liên quan gì với nhau!”

“Cho nên chỉ có thể quay lại từ đầu, điều tra từ các mối quan hệ của Lee Il Yeon thôi!”

“Được, em đi với anh! Cha nuôi đã nói với em rồi” Đinh Lam ghé vào tai Triệu Ngọc, nói nhỏ: “Nhiệm vụ thay đổi, cha bảo bọn em dốc toàn lực ủng hộ công việc của anh”

“Rõ rồi!” Triệu Ngọc xoa tay: “Có lẽ vụ án này cũng không kéo dài được bao lâu, dẫu sao thì trong vụ án con ngươi đen gần nhất đã có kẻ tình nghi rõ ràng rồi!”

“Chỉ mong là vậy! Nhưng mà… Vừa chờ mong, lại vừa không…” Đinh Lam nghiền ngẫm, cười với Triệu Ngọc rồi lại nói thầm: “Sau khi phá xong vụ án này thì phải làm chuyện lớn đấy!”

Triệu Ngọc biết chuyện lớn mà Đinh Lam nói đến đương nhiên là kho báu của Tịch Vĩ rồi.

Bởi vì Mỹ đã tham gia vào nên chắc chắn sẽ có thêm nhiều biến số trong cuộc tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ.

Nếu như đến cuối cùng, Amerola và Tịch Mộng Na đều bị giao cho bọn họ thì thật sự chẳng ai muốn nhìn thấy hậu quả cả.

Cho nên, cứ nghĩ là biết, tất nhiên vẫn còn một trận gió tanh mưa máu đang chờ đợi bọn họ xoay quanh kho báu của Tịch Vĩ.

“Đúng rồi, vẫn còn một chuyện nữa” Đinh Lam đột nhiên chuyển đề tài, nói với Triệu Ngọc: “Tốt nhất là anh nên cẩn thận cô chuyên gia bên Nhật đó một chút!”

“Gì vậy? Suy nghĩ nhảy vọt thế?” Triệu Ngọc nhướng mày: “Sao đột nhiên em lại nhắc đến cô ta vậy? Cô Masako làm sao cơ?”

“Không phải em đang nói linh tinh đâu, là trực giác đấy!” Đinh Lam dặn đi dặn lại: “Đừng thấy cô gái đó lải nhải nói nhiều, nhưng trong mắt cô ta ẩn giấu một yếu tố không yên, tốt nhất là anh nên cẩn thận một chút!”

“Nói không chừng, lần này cô ta đến Seoul còn có mục đích khác nữa đấy…”

“Yên tâm đi” Triệu Ngọc nói: “Anh đã bảo Lee Jin Ju điều tra gốc gác của cô ta rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu! Nhưng mà câu ‘lải nhải nói nhiều’ đúng là thích hợp lắm đấy”

“Trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mỹ, mười phân vẹn mười cả” Đinh Lam nói: “Trong giới trinh thám của các anh chắc cũng là như vậy nhỉ? Dù rằng đã cố gắng hết sức, nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều vụ án bí ẩn không có cách nào giải quyết được!”

“Sao vậy em gái? Hôm nay sao em lại kích động thế?” Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam chằm chằm, hỏi: “Em đang nói về vụ án con ngươi đen ở Yokohama vào bốn mươi lăm năm trước sao?”

“Cũng gần như thế!” Đinh Lam gật đầu: “Em đang nghĩ, nếu như năm đó có thể điều tra rõ ràng chân tướng về hai bé gái mười tuổi bị hại ấy thì đã không xảy ra các vụ án con ngươi đen sau đó rồi”

“Nhưng mà ngay cả khi không có vụ án con ngươi đen thì vẫn sẽ có những vụ án khác thôi, chẳng hạn như là vụ án quỷ vương, vụ án ác ma. Em vẫn sẽ mệt mỏi vì công việc bận rộn như cũ thôi”

“Tư tưởng này của em có hơi tiêu cực đấy” Triệu Ngọc nói: “Dù lời em nói đều là sự thật, dù cho trên thế giới này có những vụ án bí ẩn không thể giải quyết được, nhưng mà chúng ta vẫn phải dốc hết sức mình chứ?”

“Hôm nay em… sao có vẻ là lạ thế?”

“Ừm…” Đinh Lam dựa lưng vào ghế, mắt lộ ra vẻ thê lương, nói: “Khi em mặc bộ đồ của nàng tiên cá và bị nhốt trong bể, em cảm thấy mình đã bị cả thế giới vứt bỏ!”

“Khi em ở trong bể cá nhìn thấy anh cũng bị bọn chúng bắt giữ” Đinh Lam xúc động nói: “Em đã hạ quyết tâm!”

“Nếu như bọn chúng muốn dùng em để uy hiếp anh, em thà rằng chết chìm ngay trong bể cá…”

Nghe thấy câu này, Triệu Ngọc chỉ thấy trong lòng rung động, lập tức ôm lấy bả vai của Đinh Lam mà khuyên giải, an ủi: “Cô bé ngốc, đám người đó đã bị anh tính kế từ lâu rồi, bọn chúng không chơi lại anh rể của em đâu!”

“Sau này…” Triệu Ngọc vỗ vai Đinh Lam và nói: “Nếu gặp lại chuyện như vậy nữa thì nhất định phải có lòng tin với anh! Biết chưa hả?”

“Vâng… Em biết rồi…” Đinh Lam giống như một con linh miêu đáng yêu, thừa cơ chui vào lòng Triệu Ngọc mà gật đầu nói: “Chỉ là em cảm thấy dáng vẻ anh mặc quần bơi lúc ấy hơi khó coi thôi!”

“Người khác đều là đồ rằn ri và đồ vét, còn anh thì… Cứ nhớ đến bộ dạng đó là em thấy buồn cười!”

“Hờ hờ hờ…” Triệu Ngọc đắc ý cười mỉa: “Đó là do anh rể của em có cá tính riêng đấy…”