Chương 2055 Báo thù tập thể sao?
Buổi sáng ngày tiếp theo, trời hửng nắngKhoảng mười giờ, Triệu Ngọc và Đinh Lam đi xe ô tô đến chi nhánh ngân hàng Kim Kang ở Seoul…
Đêm hôm qua, dù rằng Triệu Ngọc đã đến bệnh viện để trò chuyện với tài xế của Kwon Yoo Dong rất lâu, nhưng lại cảm thấy không thu hoạch được bao nhiêu cả.
Những gì mà người lái xe biết được cơ bản đều không khác gì với những điều mà Heo Mi Na đã nói, lối sống của Kwon Yoo Dong có rất nhiều vấn đề. Tên này trước giờ đều không để ý đến cảm nhận của người khác, ai nói mặc ai, tư lợi ích kỷ, những chuyện xấu từng làm quả là tội lỗi chồng chất, dù có chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết được.
Tuy rằng trước khi Triệu Ngọc xuyên không cũng từng là kẻ giang hồ, cũng từng dựa vào nắm đấm để ăn cơm.
Nhưng mà hắn cảm thấy mình tuyệt đối không phải cùng một loại người với tên Kwon Yoo Dong này, dù gì thì hắn còn có chút nghĩa khí, sẽ không vô duyên vô cớ mà lăng nhục hiếp đáp kẻ yếu.
Còn Kwon Yoo Dong thì làm việc quá đoạn tuyệt, không để lại đường lui, quả thật đã đắc tội quá nhiều người rồi, không thể nào điều tra được hết.
Bởi thế nên đêm hôm qua, Triệu Ngọc không cố gắng nhiều, chỉ ăn bữa tối đơn giản với Đinh Lam là về khách sạn ngủ luôn.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, giờ hắn mới cảm thấy tinh thần và thể lực lại trở nên dồi dào, cực kỳ thoải mái.
Bởi vì không có cách nào để điều tra được chuyện của Kwon Yoo Dong nên hắn chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, chuyển mục tiêu sang nạn nhân đầu tiên, chuẩn bị đến đơn vị làm việc của Lee Il Yeon và hỏi chuyện với đồng nghiệp của cô này lần nữa.
Xe ô tô vẫn đang chạy trên đường, Triệu Ngọc kiểm tra lại tin tức mới nhất mà Lee Jin Ju gửi cho hắn.
Sau khi Ban Tình báo quốc gia tham gia điều tra, tiến độ điều tra của vụ án tiến triển rất nhanh, mới mười giờ sáng mà bọn họ đã điều tra xong toàn bộ tin tức của các nghi phạm rồi.
Nhưng điều bất ngờ là toàn bộ những kẻ tình nghi này đều có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, cuối cùng đều không có người nào rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.
Có người đang đi công tác ở bên ngoài, có người ở nhà nghỉ ngơi, mà những người ở nhà thì gần như đều được chứng thực thông qua thiết bị camera giám sát và nhân chứng.
Hơn nữa, tính chất công việc của mấy người này đều không khớp với những gì bên cảnh sát đã liệt kê.
Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc rằng tiếp theo, bọn họ sẽ tỉ mỉ điều tra những kẻ tình nghi này, xem có người nào nói dối hay không.
Ngoài ra, Lee Jin Ju còn nói cho Triệu Ngọc biết một chuyện khác, bởi vì chuyện đội trưởng Ku là vấn đề nhạy cảm nên cấp trên đã quyết định tạm dừng tất cả công việc của đội điều tra diện rộng.
Cho dù là chuyện của Hội thương nghiệp hay là vụ án con ngươi đen, tất cả đều giao cho Ban Tình báo quốc gia và Sở Cảnh sát Seoul phụ trách.
Bọn họ không chỉ nghi ngờ đội trưởng Ku và Heo Mi Na đã thoả thuận điều nào đó mà còn nghi ngờ trong đội điều tra diện rộng đang có đồng bọn của đội trưởng Ku.
Vậy nên dù sao cũng không thể giao hai vụ án này cho bọn họ xử lý được.
Lúc nãy Triệu Ngọc mới biết, thảo nào tối hôm qua thái độ của đội trưởng Ku với hắn đã thay đổi, hóa ra, quả nhiên là ông ta đã biết mình bị đình chỉ công tác tạm thời.
Nhưng mà Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc, bởi vì không có chứng cứ chính xác nên vấn đề của đội trưởng Ku cuối cùng có thể chỉ là xử lý nhẹ thôi.
“Quả cầu sắt…” Lúc này, Đinh Lam đang xem tư liệu, nói với Triệu Ngọc với vẻ giễu cợt: “Nếu như lúc ấy không phải anh kịp thời ngăn cản đợt công kích lần hai của quả cầu sắt đó thì e rằng cái ông Ahn Seon Soo kia chết chắc rồi nhỉ?”
“Có thể là vậy!” Triệu Ngọc trả lời qua loa, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện khác.
“Ahn Seon Soo cũng là một kẻ vô cùng ác ôn” Đinh Lam cân nhắc, nói: “Anh làm vậy là tốt hay xấu nhỉ?”
“Nếu như quả cầu sắt lại nện thêm một cái nữa” Triệu Ngọc nói: “Thì người chết không chỉ có một mình Ahn Seon Soo thôi đâu! Nếu như lại nện thêm vài cái nữa thì cả nhà hàng sẽ sụp đổ đấy!”
“Em nói xem việc anh làm là tốt hay là xấu đây hả?”
“Anh rể uy vũ” Đinh Lam bĩu môi: “Lầu cao như vậy, làm sao mà anh xông đến cần cẩu trong một khoảng thời gian ngắn như thế được chứ? Không lẽ anh trực tiếp nhảy lầu đấy à?”
“Tại sao…” Đinh Lam nhíu mày: “Mỗi lần chỉ cần có anh tham gia vào thì cứ xảy ra những chuyện khó tin như vậy nhỉ?”
“Giống như lúc ở căn cứ dưới lòng đất ấy, anh dùng dây cáp giật nhiều người như vậy, nhưng anh lại không mất một sợi tóc nào… Chẳng lẽ…” Đinh Lam nghiêm túc nhìn Triệu Ngọc: “Những gì anh nói về cái hệ thống, rồi chuyện xuyên không gì đó đều là sự thật sao?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc không e dè gì, thẳng thắn gật đầu: “Cuối cùng cũng chịu tin rồi hả? Kiếp trước anh là một tên lưu manh, suốt ngày cầm gậy đi thu tiền cho vay nặng lãi, sau khi xuyên không qua đây thì lại trở thành cảnh sát điều tra hình sự, em nói xem lẽ phải ở đâu vậy hả?”
“Được rồi” Đinh Lam không biết làm sao, cầm điện thoại lên nói: “Chúng ta vẫn nên nói về vụ án đi!”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc đắc ý trong lòng, nếu như vừa rồi hắn cố hết sức giải thích thì chỉ sẽ làm cho Đinh Lam nghi ngờ hắn thêm thôi, chẳng thà trực tiếp nói thật.
Nói thật mà lại chẳng ai tin cả.
“Đinh Lam” Triệu Ngọc chỉ vào tin nhắn trên điện thoại rồi nói: “Em không cảm thấy những tin tức này có hơi kỳ lạ à?”
“Đúng, em đang định nói với anh đấy!” Đinh Lam nói: “Nhiều kẻ tình nghi như vậy thì không thể nào đều có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường cả đúng không? Chuyện này có phải là hơi cố ý không? Nó làm em nhớ đến ‘Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông’ đấy! Anh xem…”
Đang nói, Đinh Lam giơ tay lên cho Triệu Ngọc xem da gà nổi trên tay cô ấy.
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ như thế” Triệu Ngọc nói: “Tối hôm ấy trời mưa, thời gian xảy ra vụ án lại là vào đêm khuya, bình thường sẽ rất khó cung cấp được bằng chứng vắng mặt tại hiện trường”
“Nhưng mà những người này đều có bằng chứng cả, chuyện này ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy rất bất thường…”
“Ừm… Em nói chuyến tàu tốc hành Phương Đông là ý gì vậy?”
“Không phải chứ? Một nhà thám tử nổi tiếng như anh mà không biết à? Chưa từng đọc tiểu thuyết thì cũng phải xem phim rồi mới đúng?” Đinh Lam giải thích: “Hung thủ là tất cả mọi người, cuối cùng, ngay cả thám tử Poirot cũng chẳng có cách nào cả!”
“Dứa?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Tên của vị thám tử kia nhạt quá rồi đấy…”
“…” Đinh Lam nghi ngờ Triệu Ngọc đang giả vờ, ánh mắt lộ vẻ xem thường, năm giây sau mới nói: “Anh nói xem, người nhà của bảy nạn nhân bị thiêu chết kia có khi nào đều tham gia vào chuyện này không?”
“Vụ án này thật sự rất giống với vụ chuyến tàu tốc hành Phương Đông, người nhà của những nạn nhân này đều hận Ryoo Bul Seong thấu xương!”
“Anh đã xem… đã xem bộ phim ‘Người đẹp báo thù’ của Hàn Quốc chưa?” Đinh Lam nói: “Trong bộ phim cũng nói về câu chuyện báo thù tập thể đấy!”
“Em xem nhiều phim thật đó” Triệu Ngọc bĩu môi: “Nhưng mà phim thì cũng chỉ là hư cấu mà thôi! Trong hiện thực, có ai lại mạo hiểm nguy cơ bị giam vào tù, thậm chí còn bị phán tử hình để báo thù chứ?”
“Còn có một điểm then chốt rất quan trọng nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Cho dù người nhà nạn nhân thật sự báo thù, vậy thì họ đã lấy con ngươi đen từ chỗ nào hả?”
“Phải giải thích thế nào về việc con ngươi đen đó và vụ án con ngươi đen ở Yokohama đều sử dụng cùng một loại đá? Giải thích về việc tỉ lệ thuốc mê và thuốc giãn cơ như thế nào? Còn phương pháp móc mắt nữa, tại sao cũng giống hệt vụ án con ngươi đen ở Yokohama?”
“Hả? Ấy, ấy, ấy…” Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, mắt Đinh Lam lại sáng lên, hình như đã nghĩ ra được điều gì, cô vội nói: “Anh rể, hình… hình như em đã nghĩ ra một điểm then chốt rồi!”
“Anh thử nghĩ xem, có khi nào… những người này đã bị người khác xúi giục không? Còn kẻ xúi giục bọn họ chính là… chính là cái tên Takaki Iwata đó!?”
“Đậu xanh rau má…” Triệu Ngọc hít một hơi khí lạnh, trên cánh tay cũng nổi đầy da gà.
“Nếu đúng là như vậy” Đinh Lam phấn chấn nói: “Thì em sẽ báo ngay cho Lee Jin Ju, bắt những kẻ tình nghi về Cục Cảnh sát để thẩm vấn nhé?”
“Đợi đã…” Triệu Ngọc suy xét thật nhanh rồi nói: “Anh thấy có nhiều người thân như vậy, nếu muốn làm công tác tư tưởng cho từng người một thì có phải là quá phiền phức không?”
“Liệu có còn biện pháp nào hiệu quả trực tiếp hơn không nhỉ? Những người nhà của nạn nhân có lúc nào từng tụ tập lại cùng một chỗ với nhau không?”
“Ừm…” Đinh Lam suy nghĩ rồi trả lời: “Hẳn là có nhỉ? Ví dụ như ở đài tưởng niệm những người đã mất, tang lễ… hoặc là…”
“Hả?” Mắt Đinh Lam phát sáng, nói: “Có khi nào… Là hội hỗ trợ không!?”
“Hội hỗ trợ?” Triệu Ngọc chưa từng nghe nói đến.
“Chính là… Chính là sau khi bị tổn thương, mọi người cùng chia sẻ với nhau cách cảm nhận, cách xử trí và nỗi buồn vân vân… Dựa vào đó để giúp đỡ nhau bình phục sau nỗi đau, xoa dịu tâm lý” Đinh Lam giải thích.
“Ồ…” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Anh từng thấy trên phim rồi!”
“Hội hỗ trợ như vậy thì bình thường đều có người tổ chức và người chủ trì” Lời nói của Đinh Lam cũng đã bắt đầu run rẩy: “Có khi nào… Takaki Iwata… Takaki Iwata chính là người chủ trì của bọn họ không!?”