← Quay lại trang sách

Chương 2060 Người mua thuốc

“Chết tiệt” Triệu Ngọc nhếch mép, sau đó cười nói: “Cô Jin Ju, cô đã đoán ra những điều trong lòng tôi rồi đấy, xem ra những ngày qua, không uổng công cô đi theo tôi học hỏi đâu nhỉ!”“Ha ha ha, đương nhiên…” Lee Jin Ju cười rồi chuyển hướng: “Nhưng mà chúng tôi đã điều tra rồi, hai người này đều không có bất kỳ mối quan hệ nào với Takaki Iwata, thậm chí là với Nhật Bản hay là Yokohama!”

“Hả? Thế à?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cô xác định là bọn họ không hề phẫu thuật thẩm mỹ gì đấy chứ?”

“Anh yên tâm” Lee Jin Ju nói: “Tôi đã cử người xác nhận bằng phương pháp rất quy tắc, chắc chắn đúng 100%! Bọn họ không thể nào bị ai đó giả mạo hay là cải trang cả!”

“Phương pháp rất quy tắc ư?” Triệu Ngọc lắm miệng: “Chẳng lẽ các cô đã đến nhà tắm với hai cụ già à?”

“Nói cái gì đấy!” Lee Jin Ju nói: “Chúng tôi dùng máy quét cảm ứng nhiệt đơn giản là đã có thể xác định được là bọn họ không đeo mặt nạ hay mặc đồ ngụy trang rồi, còn cần phải đến nhà tắm sao?”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Nói cách khác, người của cô đã từng tiếp cận hai người này rồi à? Vậy thì tôi khuyên cô là tốt nhất đừng có rút người về, cứ theo dõi bọn họ thêm vài ngày nữa đi, lỡ như vẫn còn thiếu sót gì thì sao?”

“Tôi biết rồi” Lee Jin Ju nói: “Bây giờ, chúng tôi đang điều tra tất cả những người trong giáo đường và hội hỗ trợ đã từng tiếp xúc với gia đình nạn nhân gặp hỏa hoạn! Kiểm tra xem là còn có ai phù hợp với điều kiện không?”

“Được, vậy…” Triệu Ngọc nhớ đến gì đó: “Các cô có hồ sơ chi tiết về người nhà của những nạn nhân đã tham gia hội hỗ trợ đó không?”

“Cái này thì đương nhiên là không có rồi” Lee Jin Ju nói: “Hội hỗ trợ yêu cầu mỗi người tự mở rộng nội tâm, trình bày rõ ràng về khổ não của bản thân, toàn bộ những thứ này đều thuộc về riêng tư, không có bất kỳ ghi chép nào, hình ảnh thì càng không cần nghĩ đến rồi!”

“Trừ phi đến hỏi đương sự tham gia hội hỗ trợ, nhưng mà chắc là bọn họ sẽ không nói đâu”

“Ừm…” Triệu Ngọc hiểu rõ.

“Còn nữa…” Lee Jin Ju lại nói: “Người của tôi đã điều tra cả một ngày, bây giờ có thể khẳng định các người thân của những nạn nhân gặp hỏa hoạn đó quả thật đều có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường”

“Tuy rằng trông thì có hơi không chân thực, nhưng mà…” Lee Jin Ju nói: “Người của tôi nói rằng không giống như là cố ý làm ra, bởi vì cuộc sống bình thường mỗi ngày của bọn họ đều là như vậy, không hề cố ý để lại bất kỳ bằng chứng vắng mặt nào tại hiện trường…”

“Được rồi, tôi đã rõ rồi!” Triệu Ngọc nói.

“Triệu Ngọc” Lee Jin Ju lại nói: “Bây giờ tôi phải quay về Seoul, anh có cần tôi mang đồ ăn khuya tới cho anh không?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc đắc ý trong lòng, xem ra nhân duyên của hắn vẫn còn tốt lắm.

“Ừm, không cần đâu!” Triệu Ngọc vội nói: “Tôi đã ăn rất no rồi! Nếu như cô đã mệt rồi thì không cần phải qua đây đâu, nghỉ ngơi sớm đi!”

“Không, không, không” Lee Jin Ju vội nói: “Dù thế nào thì tôi cũng phải quay về Sở Cảnh sát Seoul một chuyến, lời này nên để tôi nói mới đúng, nếu như anh đã mệt rồi hay là anh quay về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

“Qua nhiều ngày như vậy, thật sự là anh đã vất vả rồi…”

“Tôi không sao đâu” Triệu Ngọc cười nói: “Đợi khi nào vụ án kết thúc, cô khao tôi một chầu là được!”

“Ha ha ha…” Trong điện thoại bỗng truyền đến tiếng cười của Lee Jin Ju.

Ai ngờ, hai người vừa muốn cúp điện thoại thì trong văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt lên.

Chỉ thấy một vị cảnh sát điều tra nào đó cùng quay lại văn phòng với Đinh Lam, anh ta cầm tư liệu, trông hùng hùng hổ hổ, Đinh Lam thì xách theo đồ ăn khuya, vẻ mặt khác thường.

“Thần thám Triệu!” Vừa vào cửa thì người cảnh sát điều tra này đã thở hổn hển hô lên: “Điều tra ra rồi, điều tra ra rồi, thật sự là có tai nạn giao thông, thật sự là có tai nạn giao thông đấy!”

“Hả?” Triệu Ngọc trợn tròn mắt, nghĩ đến việc còn chưa cúp điện thoại với Lee Jin Ju, hắn dứt khoát ấn loa ngoài để cho Lee Jin Ju cũng có thể nghe thấy.

“Thần thám Triệu, chúng tôi đã điều tra dọc theo tuyến đường lái xe về nhà của Lee Il Yeon, lúc kiểm tra đến Goonsangdong thì quả nhiên đã hỏi thăm được một chuyện từ một hiệu thuốc!”

Nghe thấy những lời này, Đinh Lam vội đặt bữa khuya xuống, nghiêm túc lắng nghe.

“Theo những gì ông chủ hiệu thuốc nói thì chuyện đó xảy ra vào bốn tháng trước” Người cảnh sát điều tra này cầm tư liệu nói: “Hơn mười một giờ tối hôm đó, trời đổ mưa to, một người đàn ông đã vào hiệu mua thuốc”

“Nhưng còn chưa mua thuốc xong thì đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng ầm vang”

“Người đàn ông đó và ông chủ đều giật mình, vội vàng mở cửa ra nhìn thì kết quả là thấy một người phụ nữ ở bên đường đối diện đã ngã xuống đất, ô che mưa trong tay bay lên và bị nước mưa cuốn trôi…”

“Người đàn ông sợ hãi, vội vàng chạy tới gần, nhưng người phụ nữ đã hôn mê, đầu còn chảy máu, tình hình rất nguy hiểm…”

“Lúc ấy ông chủ mới rõ người phụ nữ ấy chắc là vợ của anh kia, cô ấy đã bị đụng xe rồi! Nhưng mà chiếc xe gây chuyện không hề ngừng lại mà đã chạy trốn luôn!”

“Sau đó thì người đàn ông kia sốt ruột đến mức sắp nổi điên, chỉ biết gào to tên của người phụ nữ, ông chủ hiệu thuốc thì vội vàng chạy về gọi điện thoại cho xe cấp cứu…”

“Sau đó thì xe cấp cứu đến và chở người đi, chuyện sau đó thì ông chủ hiệu thuốc không biết gì cả!”

“Ông ấy còn nói rằng ông ấy vốn tưởng cảnh sát sẽ đến hiệu thuốc để hỏi thăm và điều tra, nhưng mà đợi rất lâu vẫn không thấy ai hỏi cả”

“Vì thế, ông ta còn cố ý xem lại video giám sát trước cửa hiệu thuốc” Cảnh sát điều tra nói: “Bởi vì hôm đó trời mưa to nên trong camera giám sát chỉ có thể nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu trắng chạy nhanh qua, đâm ngã người, sau đó không hề phanh xe lại mà đã nhanh chóng chạy trốn…”

“Chiếc xe ô tô chỉ lóe qua một cái, camera giám sát không thể quay rõ được…”

“Hả?” Lúc này, trong văn phòng không có người nào nói chuyện, Lee Jin Ju trong điện thoại đột nhiên lại sốt ruột, hô lên với vị cảnh sát điều tra đó: “Thế camera giám sát đâu?”

“Camera giám sát… Ừm… Camera giám sát đã được lấy về đây rồi, để phòng chuyện bất trắc nên ông chủ đã tải cả bản gốc xuống…” Cảnh sát điều tra nghe ra giọng của Lee Jin Ju nên vội vàng trả lời: “Ngay… Ngay cả video quay cảnh người đàn ông đi vào hiệu thuốc cũng lấy được rồi!”

Trong lúc nói chuyện, cảnh sát điều tra đã lấy USB trong cặp tài liệu ra.

“Như vậy vẫn chưa được đâu, các cậu nhanh cử ai đó đưa cả ông chủ hiệu thuốc về đây nữa! Nhân chứng quan trọng như vậy tuyệt đối không thể chỉ hỏi vài câu là xong chuyện được, nhất định phải hỏi rõ ràng chi tiết tình hình!”

“À… vâng, vâng!” Cảnh sát điều tra vội gật đầu nhận lệnh, đồng thời lau cái trán đầy mồ hôi.

“Quả nhiên là có tai nạn giao thông!” Triệu Ngọc hưng phấn nói: “Người đâm xe rất có thể là Lee Il Yeon! Còn người mua thuốc này cũng rất có thể có liên quan đến vụ án con ngươi đen!”

“Thần thám Triệu” Người cảnh sát điều tra đó vội nói: “Ông chủ hiệu thuốc còn nói, một nam một nữ đó đi bộ đến hiệu thuốc, đêm ấy trời mưa to nên rất có thể bọn họ sống ở gần chỗ hiệu thuốc!”

“Chỉ cần lấy được hình ảnh của người đàn ông rồi tìm kiếm quanh khu vực đó thì chắc có thể tìm ra được đúng không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Việc này không nên chậm trễ, tốt nhất là cử người qua đó ngay bây giờ!”

“Rõ! Ừm… Đúng rồi…” Người cảnh sát điều tra kia suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Ông chủ hiệu thuốc đó còn nói một chuyện nữa… Ừm… Thuốc mà người đàn ông đó mua là… Acid folic*!”

* Acid folic: Axit folic hay Vitamin B9 hay Folacin hay Folat là các dạng hòa tan trong nước của vitamin B9, cần thiết và quan trọng trong chế độ dinh dưỡng hằng ngày của cơ thể người, đặc biệt là ở phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh để phục vụ các quá trình tạo mới tế bào, giúp các tế bào tăng trưởng và phát triển.

“Hả?” Đinh Lam vừa nghe thấy đã sửng sốt ngay lập tức: “Nói cách khác, người phụ nữ bị xe đụng có thể đang mang thai à!?”

“Nếu đúng là như vậy…” Triệu Ngọc nói: “Bệnh viện gần đấy… Chúng ta phải điều tra cả các bệnh viện gần đấy nữa!”

“Đã rõ!” Cảnh sát điều tra vội cúi chào: “Anh cứ yên tâm, những chuyện này đều giao cho chúng tôi làm đi!”

Nói xong, cảnh sát điều tra giao tư liệu và USB cho Triệu Ngọc, sau đó thì đi chấp hành nhiệm vụ.

“Lee Il Yeon đâm xe vào vợ của người này…” Đinh Lam lẩm bẩm nói: “Người vợ còn đang mang thai, dù cho người lớn không chết, nhưng e là đứa trẻ không thể giữ lại được”

“Mà Lee Il Yeon vốn gây chuyện nhưng lại chạy trốn, thấy chết không cứu” Triệu Ngọc nói: “Coi thường sinh mạng như vậy thì đúng là phù hợp với hàm ý của vụ con ngươi đen!”

“Xem ra…” Trong mắt của Triệu Ngọc như lóe lên tia chớp: “Chúng ta ngày càng đến gần với chân tướng của vụ án con ngươi đen rồi!”