← Quay lại trang sách

Chương 2061 Gào thét

“Chiếc xe này…” Mười giờ đêm, Triệu Ngọc vừa ăn gà rán vừa chỉ vào màn hình máy vi tính, nói: “Chắc là bị mất kiểm soát ngay từ đầu!”“Xe này màu trắng” Đinh Lam ăn đùi gà chiên, nghiêm túc nói: “Nhìn hình dáng thì rất giống xe của Lee Il Yeon…”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Người phụ nữ bị đâm trúng lúc ấy đang đứng ở ven đường, nơi đó có mái hiên có thể tránh mưa, nhưng mà ô tô bởi vì mất khống chế nên vọt lên mái hiên, đâm phải cô ấy, cuối cùng khiến cô ấy ngã xuống đường lớn…”

“Ô tô cách camera quá xa, trời lại mưa to” Đinh Lam lắc đầu: “Chỉ sợ là rất khó quan sát rõ hình ảnh…”

“Ô tô đâm người xong, vậy mà lại lùi khỏi mái hiên, sau đó nghênh ngang bỏ chạy, không có bất cứ hành động phanh lại nào!” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ tôi không rõ vì sao người đàn ông mua thuốc kia lại không báo cảnh sát chứ?”

“Chẳng lẽ… Anh ta cũng gặp phải điều gì ngoài ý muốn rồi sao?”

“Ừm… Em cảm thấy… chẳng phải tin tức chưa được so sánh kiểm chứng sao?” Đùi gà của Đinh Lam chỉ còn lại xương: “Anh rể, anh nhìn kìa, tướng mạo của người đàn ông mua thuốc rất đặc biệt, có phải hơi có vấn đề không?”

“Hả?” Triệu Ngọc điều chỉnh máy tính, phóng to ảnh chụp của người đàn ông kia, cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn ra: “Thật đúng là vậy, người đàn ông này không giống người Hàn Quốc!”

“Liệu có khi nào anh ta là người nhập cư bất hợp pháp không?” Đinh Lam nói: “Bởi vì sợ bị trục xuất về nước cho nên mới không báo cảnh sát?”

“Có khả năng này đấy” Triệu Ngọc gật đầu: “Tích tụ lại thành tật, khiến anh ta nảy sinh ý định xấu! Nếu không thể báo cảnh sát thì chỉ có thể dùng phương thức của chính mình để báo thù thôi! Nhưng mà… Con ngươi đen…”

Ý của Triệu Ngọc là, nếu người này muốn báo thù thì cũng không thể nào có khả năng làm giống vụ án con ngươi đen ở Yokohama như đúc được.

“Cho nên” Đinh Lam hiểu ý của Triệu Ngọc, cô nói: “Chắc bị người nào đó xúi giục chỉ đạo, anh rể, anh nói xem, nếu như chúng ta điều tra danh sách thành viên hội hỗ trợ thì liệu có thể điều tra được người mua thuốc này hay không?”

“Có thể không?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu là người nhập cư bất hợp pháp thì anh ta có dám tới hội hỗ trợ không? Em quên là hội hỗ trợ yêu cầu người muốn tham gia phải đăng ký à?”

“Ầu…” Đinh Lam suy nghĩ: “Vậy thì là… Người đàn ông này thông qua đường dây khác tiếp xúc với sát thủ con ngươi đen! Tóm lại, em không cho rằng người này chính là sát thủ con ngươi đen đã giết chết tất cả mọi người, chắc hẳn anh ta sẽ không… không liên quan tới vụ hỏa hoạn xe buýt đấy chứ?”

“Điều tra… Còn phải điều tra…” Triệu Ngọc ghi rõ lên cuốn vở, chuẩn bị phân phối nhiệm vụ cho nhóm cảnh sát Ban Tình báo quốc gia.

“Hả? Ấy ấy ấy… Anh rể, anh nhìn này…” Ai ngờ, lúc này, Đinh Lam phát hiện ra một manh mối mới trên màn hình máy tính, vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc nhìn, đồng thời vứt xương gà đi và điều khiển máy tính.

Triệu Ngọc xem xét, không ngờ trong camera giám sát của một hiệu thuốc lại xuất hiện một tình tiết mới.

Sau khi người phụ nữ kia bị đâm, người đàn ông chạy tới gần người phụ nữ mà thét gọi, trong khi ông chủ hiệu thuốc chạy về gọi điện cấp cứu thì một chiếc xe hơi màu đen chạy qua đường lớn.

Sau đó, khi người đàn ông mua thuốc giơ tay chặn đường, chiếc ô tô màu đen kia chậm rãi đỗ lại địa điểm xảy ra tai nạn.

Bởi vì do ống kính nên Triệu Ngọc không thấy rõ người đàn ông mua thuốc đã nói gì với lái xe ô tô, nhưng mà hắn cảm giác được người đàn ông kia đang năn nỉ tài xế ô tô đưa vợ của anh ta vào bệnh viện…

Nhưng mà mười mấy giây sau, chiếc ô tô màu đen kia vẫn nghênh ngang lái đi, không đồng ý lời cầu xin của người đàn ông.

Trong màn hình chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông tuyệt vọng vung vẩy cánh tay, sau đó ôm người phụ nữ bị thương vào lòng…

“Chiếc xe này…” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt: “Con bà nhà nó! Chiếc xe này không phải là xe của Kwon Yoo Dong à?”

“Hả?” Đinh Lam giật nảy mình: “Của… Kwon Yoo Dong sao? Nói cách khác…”

“Nói cách khác” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Chúng ta đã tìm được lý do Kwon Yoo Dong bị mưu sát rồi!”

“Sau khi người phụ nữ kia bị đâm xe, Kwon Yoo Dong đã đi qua đó, người đàn ông cầu xin Kwon Yoo Dong đưa cô ấy tới bệnh viện nhưng lại bị Kwon Yoo Dong cự tuyệt!”

“Bởi vậy, người phụ nữ kia đã bị lỡ thời cơ tốt nhất để được cứu chữa, cho nên người đàn ông không chỉ hận Lee Il Yeon đâm phải vợ anh ta mà càng hận Kwon Yoo Dong thấy chết mà không cứu!”

“Cho nên, anh ta mới muốn giết chết bọn họ bằng phương thức của vụ án con ngươi đen!”

“Một người… lạnh lùng đến như vậy, thấy chết mà không cứu… Sao mà táng tận lương tâm đến thế?” Đinh Lam nhíu mày nói: “Tại sao em lại cảm thấy vụ án con ngươi đen giống như một lời kêu cứu nhỉ?”

Đinh Lam hiển nhiên đã rơi vào cơn rối rắm về giá trị quan, không biết đúng hay sai, giống như Triệu Ngọc trước kia vậy.

Nhưng mà loại chuyện này, tuy Triệu Ngọc có kinh nghiệm nhưng lại không tiện bình phán.

“Haizz…” Triệu Ngọc thở dài một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Kwon Yoo Dong làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật sự không nghĩ đến…”

“Chỉ sợ là… Ngay cả chính ông ta cũng không ngờ đến nhỉ? Bởi vì ông ta không chịu cứu người nên…”

“Hoàn toàn chính xác” Đinh Lam gật đầu: “Chúng ta vì điều tra Kwon Yoo Dong mà đã đi không ít đường vòng nhỉ?”

“Ừm…” Triệu Ngọc sửa lời nói: “Là anh đi đường quanh co có được không? Lúc đó em còn chưa tham dự mà!”

“Nếu đã như vậy…” Đinh Lam đứng thẳng lên: “Chỉ cần có thể bắt được người đàn ông mua thuốc thì chẳng phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết rõ ràng rồi sao?”

“Cho nên bây giờ, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút nhỉ?”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ và nói: “Nhưng mà vẫn còn rất nhiều tư liệu anh chưa đọc đâu! Nếu như em mệt mỏi thì về khách sạn nghỉ ngơi trước đi!”

“Không, em không mệt!” Đinh Lam mỉm cười: “Em ở lại làm cùng với con người quái gở như anh đấy!”

Ting ting ting, ting ting ting…

Trong lúc nói chuyện thì điện thoại chợt vang lên, Đinh Lam nhanh chóng nhận điện thoại, đồng thời nói với Triệu Ngọc: “Anh cũng cần một thư ký mà, không phải sao?”

“Alo? Alo…” Đinh Lam nhấn nghe điện thoại, vừa nghe báo cáo trong điện thoại vừa lớn tiếng thuật lại: “Ý của cậu là ông chủ hiệu thuốc đã được đưa về Cục Cảnh sát rồi à? Vậy…”

Triệu Ngọc vội vàng khoát tay, Đinh Lam ngầm hiểu.

“À, không có gì đâu, các cậu cố gắng hỏi thăm đi!” Đinh Lam nói: “Thần thám Triệu còn có chuyện quan trọng hơn, sẽ không tự mình qua đó đâu!”

“Ồ… Ồ…” Nghe một hồi, Đinh Lam lại nói: “Các cậu đã điều tra được tin tức từ bệnh viện rồi à? Vào lúc ban đêm, phòng cấp cứu đúng là đã nhận một vụ tai nạn giao thông như vậy, người bị hại là một phụ nữ mang thai, cuối cùng người mẹ và đứa trẻ đều không cứu được…”

“Bác sĩ nói nếu đưa tới sớm hơn mấy phút thì còn có thể cứu được tính mạng của người mẹ…”

“À… Sau đó, bệnh viện còn chưa kịp vào sổ thì gia đình người chết đã đón người chết đi rồi?”

“À… Được, được, tôi hiểu rồi!” Đinh Lam nói: “Các cậu mau chóng gửi hình ảnh và tư liệu từ bệnh viện về đây đi! Nếu như gửi video chậm thì cứ gửi ảnh chụp trước…”

Sau khi tắt điện thoại, tâm tình của Đinh Lam rõ ràng đã trở nên nặng nề.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cũng thế: “Bản thân tha hương ở nơi đất khách quê người, thật vất vả mới có chút thành tựu, vợ lại đang có thai, vậy mà hai kẻ lạnh lùng kia đã cướp đi hai thứ quý giá nhất của anh ta!”

“Có lẽ cho dù anh ta không phải người nhập cư bất hợp pháp thì cũng sẽ không có ý định báo cảnh sát đâu nhỉ?”

Ting ting ting…

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói hết thì điện thoại đã vang lên lần nữa.

Đinh Lam lập tức nghe máy, sau khi nghe rõ ràng nội dung bên trong, cô nhanh chóng hưng phấn lặp lại: “Các cậu nói rằng đã điều tra ra thân phận của người đàn ông mua thuốc và đang tiến hành bắt giữ rồi à!?”