← Quay lại trang sách

Chương 2062 Mối thù bị hoán đổi?

Rạng sáng 4 giờ 20 phút, trong phòng thẩm vấn tại Sở Cảnh sát Seoul“Nghi phạm tên là Yoo Wan Jin, đây là tên anh ta tự đặt sau khi tới Hàn Quốc, hiện giờ vẫn còn chưa biết tên ban đầu của anh ta là gì…” Một cảnh sát ở trong phòng nghe lén giới thiệu với Triệu Ngọc: “Trên thực tế, anh ta là người nhập cư bất hợp pháp người Đông Nam Á, cả nhà đã lén qua đây, cả một gia đình lớn đó!”

“Bọn họ ở ngay trong khu dân cư phía sau hiệu thuốc, ngày thường phụ thuộc vào những hội buôn bán ngầm mà sống”

“Yoo Wan Jin ở trong xưởng sửa xe, vợ của anh ta ở trong nhà máy may, mặc dù công việc vất vả nhưng vẫn kiếm được không ít…”

Nghe giới thiệu, Triệu Ngọc chuyển hướng nhìn qua kính thủy tinh, nghiêm túc nhìn toàn bộ phòng thẩm vấn.

Giờ phút này, một nghi phạm người Đông Nam Á đang ngồi trên ghế thẩm vấn, cảnh sát của Ban Tình báo Hàn Quốc đang tiến hành thẩm vấn anh ta.

“Đúng vậy” Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, Yoo Wan Jin thẳng thắn nói: “Vợ của tôi bị người ta đâm chết! Nếu tôi báo cảnh sát thì tôi sẽ lập tức bị trục xuất về nước, cả gia đình của tôi đều ở đây nên tôi không muốn trở về…”

“Hừ” Cảnh sát thẩm vấn hừ lạnh nói: “Anh nói nghe đơn giản quá, chỉ một câu ‘không báo cảnh sát’ là có thể giải thích như vậy sao? Tôi hỏi anh, anh có biết hai người kia không…”

Dứt lời, cảnh sát thẩm vấn đặt ảnh chụp của Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong lên bàn.

“Ừm…” Yoo Wan Jin chăm chú nhìn một lúc, sau đó vô cùng bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết!”

Rào…

Trong phòng nghe lén lập tức xôn xao, mọi người không ngờ Yoo Wan Jin chẳng những phủ nhận mà còn có thể bình tĩnh như vậy.

“Chẳng lẽ…” Cảnh sát thẩm vấn hỏi: “Về cái chết của vợ mình, anh không có một chút đau lòng nào ư? Anh chưa từng nghĩ tới việc muốn tìm người lái xe đâm chết vợ mình để báo thù à?”

“Tôi có nghĩ tới, nhưng có biện pháp gì đâu?” Yoo Wan Jin vẫn thản nhiên nói: “Quyền lợi của tôi không giống với các anh, gặp phải loại tai nạn này, ngoại trừ im lặng chịu đựng ra thì còn có thể làm gì được chứ?”

Yoo Wan Jin trả lời, một lần nữa khiến phòng nghe lén yên lặng.

Anh ta bình tĩnh lạ thường, hiển nhiên khác hẳn với tình huống thông thường, cho nên dường như mọi người có thể kết luận được cái chết của Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong tuyệt đối có liên quan tới anh ta!

Nhưng mà… Nếu như anh ta vẫn không khai báo thì chỉ sợ cảnh sát nhất thời không có biện pháp nào tốt hơn, phải tiến hành một lượng công việc điều tra lớn mới được.

“Anh hãy nhớ kỹ lại đi, vào tối thứ sáu ngày 14 tháng này” Cảnh sát thẩm vấn tiếp tục làm theo thông lệ: “Anh đang ở đâu?”

Ngày hôm đó chính là ngày mà Kwon Yoo Dong bị hại.

“Xưởng sửa xe nhận được một đơn đặt hàng, khách muốn tái chế lại xe” Yoo Wan Jin không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: “Cả đêm tôi đều ở trong xưởng sửa xe, người làm việc cùng tôi có thể làm chứng!”

“Mẹ nó…” Nghe đến đây, Triệu Ngọc không nhịn được mà mắng một câu, nhỏ giọng nói với Đinh Lam: “Đây rõ ràng là có chuẩn bị từ trước!”

“Đúng vậy” Đinh Lam nhíu mày: “Không cần suy nghĩ đã trực tiếp nói ngay, thật là mới mẻ! À… Anh rể, tái chế xe là sao vậy?”

“Tái chế xe chính là khi ô tô xảy ra tai nạn sẽ được những nhà máy cải tiến phi pháp này cải tiến thành xe mới, sau đó lấy ra để bán theo đường buôn lậu xe!” Triệu Ngọc trả lời cũng rất nhanh, đối với những hoạt động đen tối này, hắn đương nhiên là “ngựa quen đường cũ”.

“À…” Đinh Lam gật đầu, sau đó hơi lo âu nói: “Tại sao em cảm thấy sự việc này có vẻ khá phiền phức thế?”

Không thể không nói, dự cảm của Đinh Lam đúng thật là rất chuẩn.

Khi cảnh sát thẩm vấn lại hỏi tới đêm mà Lee Il Yeon bị hại, Yoo Wan Jin đang ở đâu, Yoo Wan Jin một chữ cũng không đổi, vẫn nói ra câu trả lời y như đúc, rằng đêm hôm đó anh ta cũng đang tái chế xe…

Sau đó, cảnh sát thẩm vấn hỏi thêm vấn đề khác, Yoo Wan Jin cũng đối đáp trôi chảy, một giọt nước cũng không lọt.

Thẩm vấn mãi cho tới rạng sáng cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

“Haizz!” Một cảnh sát nào đó trong phòng nghe lén thở dài: “Xem ra chỉ có thể tìm xưởng sửa xe kia, kiểm chứng từng việc một! Chỉ cần có thể chọc thủng lời nói dối của thằng nhóc này thì không sợ anh ta chết cũng không nhận tội!”

Chậc chậc…

Nghe vậy, Triệu Ngọc lại cảm thán trong lòng, bởi vì hắn cũng dự cảm được vụ án này tuyệt đối không đơn giản.

Nếu có thể bắt giữ nhanh gọn như thế, mà câu trả lời của Yoo Wan Jin lại lưu loát như vậy thì chỉ có thể chứng tỏ rằng bọn chúng đã chuẩn bị trước rằng mình sẽ bị thẩm vấn rồi.

Thông qua kinh nghiệm trong quá khứ, Triệu Ngọc biết, có đôi khi càng sớm bắt được kẻ tình nghi thì càng không thể tìm được chân tướng một cách rõ ràng.

Sự thật lại chứng minh một lần nữa, dự cảm của Triệu Ngọc vẫn vô cùng chính xác.

Đến hơn chín giờ sáng ngày thứ hai, người phụ trách điều tra khẩu cung Yoo Wan Jin ủ rũ cúi đầu trở về, báo cáo rằng cuộc điều tra của bọn họ đã chứng minh lời khai của Yoo Wan Jin hoàn toàn là sự thật.

Mà trong khoảng thời gian Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong bị sát hại, anh ta đều đang tái chế trong xưởng dưới đất, chẳng những có một lượng lớn nhân viên có thể làm chứng mà còn có video ghi lại!

Ông chủ nhà máy lo lắng tay nhân viên không sạch sẽ, hoặc là kéo dài tiến độ công việc cho nên đã âm thầm lắp đặt camera giám sát, ghi hình lại toàn bộ quá trình làm việc của bọn họ.

Mà trong video ghi lại rất rõ ràng, cả đêm Yoo Wan Jin đều làm việc trong đó, ngoại trừ đi nhà vệ sinh ra thì hầu như đều không rời khỏi ống kính.

Cùng lúc đó, một đội cảnh sát khác lục soát nơi ở của Yoo Wan Jin mà cũng không thu hoạch được gì, không phát hiện ra bất cứ thứ nào liên quan tới vụ án con ngươi đen cả.

Pháp luật Hàn Quốc quy định không thể giam giữ kẻ tình nghi vượt quá 24 tiếng, cho dù là vụ án nghiêm trọng như vụ án con ngươi đen cũng không được.

Cho nên, đến rạng sáng 4 giờ ngày mai, nếu như cảnh sát vẫn không tìm được chứng cứ có tính quyết định thì chỉ có thể thả người!

“Anh rể” Trong văn phòng, Đinh Lam mệt mỏi nói với Triệu Ngọc: “Nếu Yoo Wan Jin đã có chứng minh ngoại phạm rõ ràng thì chứng tỏ cái chết của Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong không hề liên quan tới anh ta sao?”

“Không!” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Em dùng từ không chính xác rồi! Hiện tại chỉ có thể chứng minh Yoo Wan Jin không tự tay giết chết Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong, nhưng lại không thể chứng tỏ rằng anh ta không liên quan tới cái chết của hai người đó!”

“Yoo Wan Jin tuyệt đối là một người biết chuyện quan trọng, nếu không, anh ta không thể nào biểu hiện bình tĩnh như vậy!”

“Ừm…” Đinh Lam vuốt trán nói: “Anh rể, em có một suy nghĩ, anh có muốn nghe xem thế nào không?”

“Ồ?” Triệu Ngọc gật đầu: “Em nói đi!”

“Có khi nào…” Đinh Lam nói: “Là trao đổi… trao đổi giết người không?”

“Hả?” Đinh Lam trông như bình thản, lại lập tức khiến Triệu Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó.

“Chẳng phải kẻ tình nghi của vụ án thứ ba cũng có chứng cứ ngoại phạm sao? Vậy…” Đinh Lam nói: “Tại sao chúng ta không trao đổi thử xem sao nhỉ?”

“Thử xem vào ban đêm cùng ngày người bị hại thứ ba Ryoo Bul Seong bị ngộ hại thì tên Yoo Wan Jin này đang làm gì?”

“Sau đó, chúng ta lại kiểm tra xem vào thời điểm Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong bị sát hại, những gia đình của nạn nhân trong vụ hỏa hoạn đang làm gì?”

“Đúng! Quá đúng!” Triệu Ngọc kích động nắm chặt lấy bả vai Đinh Lam: “Chúng ta đặt giả thiết, nếu như quả thật có một sát thủ con ngươi đen ở phía sau màn sắp xếp, muốn những người này đạt được những gì họ muốn, báo thù cho người thân của mình thì có khi nào hắn ta đã sắp xếp cho bọn họ… trao đổi báo thù hay không!?”

“Báo cáo sếp” Lúc này, một cảnh sát đi vào văn phòng báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi vừa mới điều tra được một tin tức quan trọng, Yoo Wan Jin và vợ của anh ta đều là tín đồ Thiên Chúa giáo, hầu như tuần nào bọn họ cũng tới giáo đường Seoul…”