Chương 2063 Dụng tâm lương khổ
Mười giờ sáng, tại phòng chỉ huy trong Sở Cảnh sát Seoul“Đúng vậy” Trong cuộc gọi video, một cảnh sát lưu trú tại bệnh viện nói: “Tài xế của Kwon Yoo Dong nói rằng đúng là có chuyện như thế!”
“Bốn tháng trước, Kwon Yoo Dong đàm phán một cuộc làm ăn xong, quyết định chúc mừng một bữa nên đã dẫn theo hai cô gái từ Kim-Tee tới khách sạn Yeongdong thuê phòng.
“Ở trên đường đi có người chạy ra chặn xe, hóa ra là xảy ra tai nạn giao thông” Cảnh sát nói: “Một người đàn ông ngăn lại xe của bọn họ, năn nỉ bọn họ đưa người phụ nữ bị đâm xe kia đi bệnh viện!”
“Nhưng mà anh ta lại bị Kwon Yoo Dong cự tuyệt! Mà còn là một phương thức cự tuyệt vô cùng thô bạo…”
“Tài xế nói… Lúc đầu ông ta định khuyên can vài câu, nhưng Kwon Yoo Dong uống rượu say nên ông ta không dám nói lung tung… Hai cô gái trên xe cũng vậy…”
“Cuối cùng chỉ có thể lái xe đi tiếp…”
“Các anh hãy xác minh thân phận của hai cô gái kia đi” Lee Jin Ju nói: “Xem lời của tài xế có đúng sự thật hay không!”
“Rõ!”
Điện thoại vừa bị ngắt, Lee Jin Ju nhìn Triệu Ngọc một cái rồi quan tâm hỏi một câu: “Triệu Ngọc, tối hôm qua anh cả đêm không ngủ rồi, hiện giờ có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?”
“Chờ chút đã…” Triệu Ngọc nói: “Bên phía giáo đường thì cô đã sắp xếp thế nào rồi?”
“Thưa sếp!” Lúc này, một cảnh sát ngồi trước máy tính nói: “Một đội đã tiến vào giáo đường, đang chuẩn bị hành động!”
“Rất tốt, chuyển sang hình ảnh hiện trường!”
Lee Jin Ju ra lệnh một tiếng, trên màn hình lớn bất ngờ xuất hiện hình ảnh hiện trường, đó là camera mà cảnh sát mang trên người truyền tới.
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục tiến vào giáo đường, bắt đầu cầm bức ảnh của Yoo Wan Jin tiến hành thẩm vấn.
Cuối cùng, sau khi trải qua quá trình hỏi thăm, cuối cùng bọn họ cũng tìm được mục tiêu – một cha xứ tên là Maxon.
“Xin chào cha xứ” Sau khi nhóm cảnh sát tìm được cha xứ, có lễ phép hỏi thăm một tiếng: “Xin phép làm phiền cha một chút, cảnh sát chúng tôi có vụ án cần cha phối hợp điều tra!”
“Ồ?” Maxon vô cùng bất ngờ, dùng tiếng Hàn phổ thông hỏi: “Vụ án gì vậy?”
“À” Cảnh sát lấy ảnh chụp của Wan Jin ra: “Xin hỏi, cha có biết người này hay không?”
“À…” Maxon nhìn mấy lần rồi gật đầu nói: “Có biết, tôi có biết, bọn họ là tín đồ ở nhà thờ chúng tôi, mỗi tuần đều tới giáo đường nghe giảng kinh”
“Cha có biết tên anh ta là gì không?” Cảnh sát hỏi.
“Tôi không biết!” Maxon trả lời một cách vô cùng khẳng định.
“Vậy… Anh ta có tham gia hội hỗ trợ không?” Cảnh sát lại hỏi.
“Hẳn là không đâu…” Maxon nói: “Bên hội hỗ trợ là nơi tôi thường xuyên tới, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh ta ở đó! À…” Maxon chỉ vào ảnh chụp, nói: “Người này rất thành kính, mặc dù điều kiện không phải là rất tốt nhưng lại có tấm lòng ôn hòa…”
“Nhưng mà sau đó, vợ của anh ta bất hạnh qua đời, tâm tình của anh ta hơi sa sút…”
“Có người nói…” Cảnh sát hỏi: “Người này từng xưng tội, xin hỏi lúc ấy là cha đã giúp anh ta à?”
“Đúng vậy!” Maxon vô cùng thẳng thắn mà đáp lại: “Là tôi giúp anh ta! Trong lòng anh ta có nỗi khổ, nếu kể ra và được lắng nghe thì có thể giúp anh ta giảm bớt bi thương, đẩy lùi sự trầm cảm nhanh hơn một chút…”
“Vậy… Lại mạo muội hỏi cha một câu” Cảnh sát lại nói: “Hội giúp đỡ gia đình những người bị hại trong vụ hỏa hoạn xe buýt, cha cũng tham dự sao?”
“Xe buýt… Hỏa hoạn…” Maxon cẩn thận nhớ lại, rồi mới gật đầu nói: “Đúng vậy, bác sĩ Jin Sun Seok mời tôi cùng nhau tham gia hội giúp đỡ của bọn họ, khoảng tầm năm, sáu lần tôi đã trợ giúp bọn họ trong quá trình bình phục vết thương tâm lý, sao thế?”
“Là thế này” Cảnh sát giải thích: “Chúng tôi có rất nhiều vấn đề cần hỏi thăm cha nhưng mà nơi này không tiện, cho nên chúng tôi mong cha phối hợp với chúng tôi một chút, cha có thể về Sở Cảnh sát Seoul hỗ trợ chúng tôi được không?”
“Chuyện này có liên quan đến một vụ án vô cùng quan trọng, cho nên chúng tôi khẩn cầu cha!” Nói xong, cảnh sát cung kính bái Maxon.
“Việc này…” Maxon hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được rồi! Nếu là chuyện quan trọng thì tôi vẫn nên giúp đỡ…”
“Chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích cha!” Nhóm cảnh sát cùng nhau cúi đầu, sau đó dẫn đường cho cha xứ, đưa ông ấy ra khỏi giáo đường.
Thông qua camera, hầu hết những người trong giáo đường đều nhìn thấy cảnh này.
Bởi vì nhóm cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát vô cùng bắt mắt, cho nên tất cả những người này đều vô cùng kinh ngạc, không rõ vì sao cha xứ lại bị cảnh sát dẫn đi?
“Được rồi! Kế hoạch được tiến hành vô cùng thuận lợi!” Lee Jin Ju mỉm cười với Triệu Ngọc, sau đó nói với các cấp dưới của mình: “Tiếp theo, các cậu phải thông qua tín hiệu định vị trên điện thoại để giám sát giáo đường cho thật cẩn mật, và cả từng người trong hội giúp đỡ nữa!”
“Sát thủ con ngươi đen thực sự có khả năng đang nằm trong những người này!”
“Lợi hại, lợi hại…” Đinh Lam ở một bên giơ ngón cái với Triệu Ngọc, nhỏ giọng tán thưởng: “Vẫn là anh rể lợi hại, cha xứ bị đưa về Cục Cảnh sát tra hỏi, chắc chắn tên sát thủ con ngươi đen đang trốn ở chỗ tối không thể ngồi yên được!”
“Một khi hắn ta dám hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ lập tức bị chúng ta phát hiện ra!”
“Học tập một chút đi, cái này gọi là rung cây dọa khỉ, trăm phát trăm trúng” Triệu Ngọc nói: “Nhìn đi, chúng ta chắc sẽ xác định được ai đang bày ra tất cả những việc này nhanh thôi!”
“Đi tìm thêm tư liệu!” Nhìn thấy Maxon bị đưa tới bằng xe cảnh sát, Lee Jin Ju lập tức ra lệnh với một tổ cảnh sát khác: “Các cậu đi điều tra nơi ở và văn phòng của Maxon một lượt, xem có đồ vật gì tương tự với vụ án con ngươi đen không?”
“Nhớ kỹ, đối với người như vậy cần phải có lễ phép, tuyệt đối không được làm hỏng đồ của người ta!”
“Hiểu rõ!” Tổ cảnh sát nhận lệnh, lập tức xuất phát.
“Được rồi!” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc: “Ai là sát thủ con ngươi đen, chúng ta cứ chống mắt mà đợi!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chuyện chứng cứ ngoại phạm thì như thế nào?”
“Không nhanh như vậy đâu” Lee Jin Ju trả lời: “Nạn nhân thứ nhất Lee Il Yeon đã chết một tháng trước, muốn một hơi thẩm tra chứng cứ ngoại phạm của nhiều người như vậy thì cần có thời gian!”
“Nhưng mà…” Đinh Lam ngắt lời nói: “Yoo Wan Jin thì sao? Điều tra xem Yoo Wan Jin có chứng cứ ngoại phạm vào đêm người bị hại thứ ba Ryoo Bul Seong gặp nạn hay không, việc này không khó lắm đâu nhỉ?”
“Đúng vậy!” Một vị cảnh sát bên cạnh trả lời: “Chúng tôi đã điều tra được rằng ít nhất, Yoo Wan Jin không tăng ca tại nhà máy ngày hôm đó!”
“Chúng tôi đã hỏi anh ta, anh ta nói đêm đó hình như anh ta ngủ ở nhà, chúng tôi vẫn đang chứng thực một bước nữa!”
“Thật sao?” Triệu Ngọc nói: “Đem video mà các cậu thẩm vấn cho tôi xem thế nào!”
“Vâng…” Cậu cảnh sát nhanh chóng đi tới máy vi tính tìm kiếm, sau hơn hai phút đồng hồ mới lấy được video ra.
Kết quả, không cần Triệu Ngọc nhắc nhở, chính anh ta đã phát hiện ra vấn đề.
Ngay khi cảnh sát thẩm vấn hỏi Yoo Wan Jin rằng anh ta đang ở đâu trong đêm Ryoo Bul Seong bị ngộ hại, Yoo Wan Jin rõ ràng đã hơi khựng lại một cái.
Thông qua pha quay chậm, có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng đối với vấn đề này, hiển nhiên là Yoo Wan Jin không hề chuẩn bị trước, lộ ra vẻ khá bất ngờ.
“Đã nhìn thấy chưa? Mọi người đã nhìn thấy chưa?” Đinh Lam hưng phấn nói: “Quả nhiên là trao đổi gây án mà!”
“Cái chết của Ryoo Bul Seong có khả năng chính là do Yoo Wan Jin gây ra!”
“Còn những người trong gia đình người bị hại trong vụ hỏa hoạn đó thì giúp anh ta giết chết Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong… Tên sát thủ con ngươi đen này bỏ ra nhiều tâm sức thật đấy!”