Chương 2072 Lời khai hỗn loạn
Hai giờ sau, trong phòng thẩm vấn tại Sở Cảnh sát Seoul“Người là do tôi giết!” Ha Seong hàng cá tỉnh táo nói: “Tôi chính là sát thủ con ngươi đen, các anh hãy phạt tôi đi, tôi đồng ý nhận tội!”
“Hừ, ông nói dễ dàng quá đấy!” Cảnh sát thẩm vấn vỗ bàn một cái, quát: “Tôi hỏi ông, là ai sai ông làm như thế? Trong hội giúp đỡ, rốt cuộc các ông đã gặp phải chuyện gì?”
“Ở trong hội giúp đỡ? Hừ!” Ha Seong lạnh lùng nói: “Hội giúp đỡ toàn là bọn dối trá thôi! Con của chúng tôi chết rồi, hung thủ giết nó lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào, cho nên tôi đã giết cái thằng đó!”
“Ông đang nói tới Ryoo Bul Seong sao?” Cảnh sát thẩm vấn nhíu mày hỏi: “Thời điểm Ryoo Bul Seong bị sát hại, rõ ràng là ông có chứng cứ ngoại phạm!”
“Đều là giả đấy” Ha Seong nói: “Tôi trốn tránh những nơi có camera giám sát, sau đó giết chết Ryoo Bul Seong!”
“Vậy… Lee Il Yeon và Kwon Yoo Dong thì sao?” Cảnh sát thẩm vấn quát hỏi: “Hiện giờ chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh ông có liên quan tới cái chết của hai người này!”
“Đúng vậy!” Ha Seong không chút do dự nói: “Hai người đó là do tôi giết, dùng xe ba bánh của nhà chúng tôi!”
“Hai kẻ đó xem thường sinh mạng, làm đủ trò xấu, tôi chỉ muốn bắt bọn chúng để luyện tay thôi!”
“Nói hươu nói vượn!” Cảnh sát thẩm vấn tức hổn hển nói: “Rõ ràng là các người và Yoo Wan Jin trao đổi giết người! Nói đi, ông có biết Yoo Wan Jin không?”
“Không biết!” Ha Seong cắn răng nói: “Yoo Wan Jin là ai chứ? Tôi không biết!”
“Được rồi, được rồi…” Cảnh sát thẩm vấn nắm chặt tay hỏi: “Vậy tôi hỏi ông, nếu như ông đã nói ông là hung thủ giết người, vậy thì vợ của ông Lee Hyun Mi có phải là đồng lõa của ông không?”
“Đúng!” Ha Seong không e dè nói: “Là hai chúng tôi cùng nhau làm! Sau khi bé Na qua đời, chúng tôi không còn điều gì phải lưu luyến nữa!”
“Tới đi, phán quyết chúng tôi đi! Dùng thứ mà các anh gọi là pháp chế công chính để phán chúng tôi tử hình đi! Ha ha ha ha…”
Ha Seong cười đến tà dị điên cuồng, khiến cho cảnh sát thẩm vấn chân tay luống cuống, không thể ứng phó được…
Cùng thời khắc đó, nhóm người Triệu Ngọc đứng ở trong phòng nghe lén để quan sát, tất cả đều nghiêm túc nhíu chặt lông mày, bọn họ ý thức được vụ án này không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
“Bé Na…” Hiyama Masako thì thầm nói: “Đây chính là tên con gái của bọn họ à? Tại sao lại giống như bố mẹ đang gọi tôi vậy? Ôi trời…”
Cô ta giật mình một cái, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
⚝ ✽ ⚝
Mười mấy phút sau, trong một phòng thẩm vấn khác.
“Đúng, đều là do hai chúng tôi làm!” Lee Hyun Mi tỉnh táo dị thường, nói: “Tất cả ba kẻ này đều đáng chết, nhất là Ryoo Bul Seong, chúng tôi giết chết anh ta, cảm giác ấy vô cùng sung sướng!”
“Ý bà là…” Cảnh sát thẩm vấn hỏi: “Bà cùng với chồng của mình cùng nhau giết chết cả ba người sao?”
“Đúng vậy” Lee Hyun Mi thú nhận một cách bộc trực: “Là hai chúng tôi cùng nhau làm, không hề liên quan tới người khác! Giết càng nhiều người, tội của chúng tôi càng lớn, hy vọng các anh sớm phán tử hình cho chúng tôi!”
“Nhưng chồng của bà vừa nói là do chính ông ta làm” Cảnh sát thẩm vấn đưa ra nghi vấn: “Mà bà chỉ giúp ông ta có chứng cứ ngoại phạm mà thôi!”
“Không phải, không phải vậy” Lee Hyun Mi không kinh hoảng một chút nào, vẫn bình tĩnh nói: “Đó là do ông ấy muốn rũ sạch tội lỗi của tôi, lời tôi nói mới là thật, là chúng tôi cùng nhau gây ra…”
“Vậy Yoo Wan Jin thì sao?” Cảnh sát thẩm vấn hỏi: “Các người trao đổi giết người như thế nào?”
“Yoo Wan Jin là sao?” Lee Hyun Mi lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không biết…”
⚝ ✽ ⚝
Cùng thời khắc đó, còn có một căn phòng thẩm vấn cũng đang tiến hành tra hỏi.
Người tiếp nhận thẩm vấn chính là người mà các cảnh sát bắt được chậm hơn một chút: nhân viên vận chuyển ngân hàng Park Yu Shun!
“Đúng, đúng thế” Khác với vợ chồng Ha Seong, Park Yu Shun hơi có vẻ kinh hoảng: “Là chúng tôi cùng nhau làm, tôi cũng tham gia giết người, phần lớn đều là tôi ra tay…”
“Ừm… Hay là… Hay là…” Park Yu Shun chợt đổi giọng: “Tất cả đều là tôi ra tay.
Các anh đừng làm khó bọn họ, đều là do một mình tôi làm!”
“Còn dám nói dối à!? Anh coi nơi này là đâu hả?” Cảnh sát thẩm vấn mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn dựa theo quy trình thẩm vấn cố định mà tiến hành: “Khi Ryoo Bul Seong chết, anh vốn dĩ có chứng cứ ngoại phạm!”
“Yoo Wan Jin đã thú nhận rồi, là anh ta làm thỏa thuận trao đổi giết người với các anh, là anh ta tự tay giết chết Ryoo Bul Seong, báo thù cho các anh!”
“Đúng, đúng thế…” Ai ngờ, Park Yu Shun bị lừa, lập tức gật đầu nói: “Ryoo Bul Seong là do Yoo Wan Jin giết chết! Tôi trao đổi với anh ta, cho nên tôi giúp anh ta giết chết Kwon Yoo Dong và cả nữ nhân viên ngân hàng nữa…”
“Nữ nhân viên lái xe đâm trúng người, ngay cả phanh cũng không giẫm… Còn tên Kwon Yoo Dong xã hội đen kia lại thấy chết mà không cứu, tội ác của bọn nó giống như Ryoo Bul Seong!”
“Cho nên tôi rất sung sướng khi giết chết bọn nó!”
Nghe được câu trả lời của Park Yu Shun, cảnh sát thẩm vấn đầu tiên là vui vẻ, sau đó nhíu mày hỏi lại: “Nói cách khác, anh, Choi Dong San, Ha Seong và Lee Hyun Mi, mấy người cùng nhau làm thỏa thuận trao đổi giết người với Yoo Wan Jin, cho nên…”
“Chờ đã” Park Yu Shun vội vàng đổi giọng: “Là tôi và Yoo Wan Jin làm thỏa thuận trao đổi giết người, không liên quan tới những người khác!”
“Ôi trời…” Cảnh sát thẩm vấn không nhịn được nữa mà chửi đổng: “Anh mới vừa rồi còn nói là các anh cùng nhau làm cơ mà!?”
“Thật sao?” Park Yu Shun vội vàng nói: “Đầu óc của tôi không được bình thường, chắc là nói sai rồi. Tất cả mọi chuyện đều là tôi và Yoo Wan Jin làm, tôi giết hai người, anh ta giết một người, chỉ đơn giản là như vậy thôi!”
“Các anh bắt tôi đi, tôi không có lời nào để oán trách cả, cùng lắm thì cho tôi án tử hình là được, dù sao thì tôi cũng không muốn sống nữa…”
“Anh…” Cảnh sát thẩm vấn nghiến răng nghiến lợi, uất hận nói: “Ngay cả phương tiện giao thông mà anh cũng không có, anh dùng cái gì để di chuyển thi thể chứ?”
“Tôi trộm xe ba bánh mà nhà Ha Seong mới mua về…” Park Yu Shun bịa chuyện linh tinh.
“Anh hiểu được kết cấu của mắt không?” Cảnh sát thẩm vấn mượn câu hỏi của Triệu Ngọc: “Anh có biết tiêm vào từ nơi nào không?”
“Biết chứ” Park Yu Shun trả lời: “Tiêm vào mạch máu trên cánh tay phải, nên ông ta không thể chết trước được, ông ta sẽ phải trơ mắt nhìn tôi đổi xong con mắt…”
⚝ ✽ ⚝
“Phù!” Trong phòng nghe lén, Lee Jin Ju nặng nề mà thở dài nói: “Chí ít thì có thể giữ Yoo Wan Jin lại!”
“Còn nữa, Park Yu Shun biết được vị trí tiêm… Cho nên khẳng định là anh ta tham dự vào quá trình đổi mắt…”
“Nhưng mà…” Hiyama Masako lắc đầu nói: “Mấy người này không nhắc tới sát thủ con ngươi đen bên trong hội giúp đỡ dù chỉ một lời, bọn họ… rõ ràng là bọn họ muốn bảo vệ tên hung thủ thật sự đó!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Người không sợ chết là người đáng sợ nhất! Nếu cứ thẩm vấn tiếp thì bọn họ sẽ chỉ thừa nhận tội lỗi của mình, cùng lắm là đồng bọn liên quan, nhưng tuyệt đối sẽ không khai ra người kia đâu!”
“Rõ ràng là…” Hiyama Masako lại kích động nói: “Những người này đều là đồng lõa, kẻ ra tay thật sự chính là Takaki Iwata! Takaki Iwata còn sống! Còn sống đấy!”
“Nếu không thì…” Lúc này, một vị cảnh sát đề nghị với Lee Jin Ju: “Chúng ta có nên lục soát giáo đường và hội giúp đỡ một lần nữa không?”
“Ừm…” Lee Jin Ju nhíu chặt mày, hiển nhiên là vô cùng khó xử, giáo đường vốn không phải nơi bình thường, nếu không có chứng cứ tuyệt đối thì cấp trên chắc chắn sẽ không phê chuẩn”
“Lại sắp đến trưa rồi!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái và nói với Lee Jin Ju: “Em gái Đinh Lam của tôi chắc ngủ dậy rồi chứ nhỉ?”
“Ừm…” Lee Jin Ju bỗng nhiên hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Anh…”
“Tôi và Đinh Lam…” Triệu Ngọc nói: “Sẽ tới giáo đường một lần nữa!”