← Quay lại trang sách

Chương 2073 Lý lịch

“Đồ lười biếng…” Trong giáo đường Seoul, Triệu Ngọc nhẹ nhàng gõ lên trán Đinh Lam một cái: “Tối hôm qua đã ngủ cả một buổi tối, hôm nay lại ngủ cả một buổi sáng, thế mà tại sao mắt vẫn lờ đờ buồn ngủ như vậy chứ?”“Nghe anh nói kìa” Đinh Lam chu môi: “Bản cô nương còn có nhiệm vụ khác phải làm cơ mà? Ba ngày qua mà em chỉ ngủ mấy tiếng buổi sáng thôi đấy”

“Anh cũng hay thật, em nghe nói tiểu mỹ nhân Nhật Bản đã chăm sóc anh cả buổi tối hôm qua, thế nào? Có phải rất thoải mái không?”

“Hiyama Masako… À…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ấn lên bả vai Đinh Lam, trịnh trọng nói: “Cô ta cố ý tiếp cận anh quả nhiên là có mục đích!”

“Hả? Mục đích gì vậy?” Đinh Lam vội hỏi: “Muốn cùng thần thám nổi tiếng lăn giường sao?”

“Em thôi đi!” Triệu Ngọc trách cứ: “Nói cái gì vậy! Anh rể của em băng thanh ngọc khiết, cõng đền thờ trinh tiết đi khắp nơi đấy! Anh nói cho em biết, hóa ra cô ta muốn anh nói cho cô ta biết chân tướng về cái chết của Tani Ichiro!”

“Cô ta đã từng nhìn thấy thi thể Tani Ichiro, biết được Tani Ichiro bị súng bắn chết!”

“Khó mà làm được” Đinh Lam nhẹ giọng nói: “Tani Ichiro bị Tịch Vĩ bắn chết, hiện giờ chúng ta đang tìm kho báu của Tịch Vĩ, đây vốn là thời kỳ nhạy cảm, tuyệt đối không thể nói cho cô ta biết được!”

“Anh biết” Triệu Ngọc gật đầu: “Đấy là phẩm chất nghề nghiệp cần phải có, anh thấy có thể cô ta hiểu rõ ý của anh cho nên không tiếp tục dây dưa anh không chịu thả nữa!”

“Vậy cũng không được” Đinh Lam nhíu mày nói: “Nếu như cô ta đã điều tra được anh cũng tham gia salon trinh thám thì đã đủ để chứng minh cô ta không phải đèn đã cạn dầu!”

“Nói không chừng, cô ta đã nhận được nhiệm vụ bí mật, muốn thông qua anh để điều tra về kho báu của Tịch Vĩ đấy! Anh nhất định phải cẩn thận…”

“Chắc là không phải đâu!” Trong đầu Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình, nếu như trên người Hiyama Masako có thiết bị lạ thường thì chắc chắn hắn có thể phát hiện ra được.

“Không thể không đề phòng được, nhất là vào thời điểm nhạy cảm như bây giờ…” Đinh Lam nhìn thấy có giáo sĩ đi tới, vội vàng hạ thấp giọng nói.

Đợi đến khi giáo sĩ đi xa, Triệu Ngọc hỏi: “Em nói tối hôm qua em không ngủ, em lại làm gì vậy?”

“Họp cùng cha vợ của anh đó!” Đinh Lam nói: “Lúc đầu có thể nói với anh nội dung cuộc họp, nhưng mà bởi vì anh và người đẹp Nhật Bản đó quá thân thiết, nên em mới không thèm nói với anh trước!”

“Chờ làm xong chuyện này rồi, em sẽ dần dần kể với anh…”

“Đúng rồi” Nhìn giáo đường lớn như vậy, Đinh Lam hỏi Triệu Ngọc: “Lần này chúng ta tới thì nên làm gì đây? Không phải là người của sếp Lee đã điều tra tất cả mọi người một lần rồi sao?”

“Anh muốn đi điều tra lại hội giúp đỡ một lần nữa…” Triệu Ngọc nói: “Anh muốn biết quá trình cụ thể của bọn họ xem sao”

“Ha ha…” Đinh Lam nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói đùa một câu: “Anh rể, anh thật sự biết chọn thời gian đấy, lần trước đến đây cũng vào giờ này, anh quên là hội giúp đỡ của người ta đã tan sở rồi à?”

“Đúng thế” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh vốn muốn chờ tới lúc không có người để điều tra thêm về bọn họ!”

“Người không còn ai thì điều tra kiểu gì chứ? Chẳng lẽ…” Đinh Lam quyệt miệng: “Anh muốn cùng em đi điều tra văn phòng của hội giúp đỡ à?”

“Cũng gần như vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Chúng ta đã từng đến đó rồi, chỉ có mấy căn phòng ở tầng hai mà thôi! Kỹ thuật phá khóa của em tốt như vậy, chắc chỉ bằng một bữa ăn sáng nhỉ?”

“Anh… Chậc chậc…” Đinh Lam phiền não: “Thật sự bị em đoán trúng rồi, chẳng lẽ… Anh cho rằng hung thủ sẽ ngốc đến mức giấu những công cụ gây án ở trong văn phòng sao?”

“Chúng ta phải tìm cái gì chứ?”

“Tìm những bản ghi chép liên quan tới nhóm người Choi Dong San đó” Triệu Ngọc nói: “Sát thủ con ngươi đen khẳng định sẽ vô cùng chú ý tới mấy người đó!”

“Chúng ta cẩn thận tìm, có lẽ sẽ phát hiện ra!”

“Thật sự là em không hiểu…” Đinh Lam không quá tình nguyện nói: “Vụ án lớn như vậy, vì sao lại không tiến hành điều tra một cách danh chính ngôn thuận chứ? Tại sao cứ phải làm giống như trộm cướp vậy?”

“Thực ra…” Triệu Ngọc nói: “Thế này cũng tốt! Nếu như tiến hành điều tra quy mô lớn, ngược lại sẽ dọa cho sát thủ con ngươi đen chạy mất!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới vị trí của hội giúp đỡ.

Trước đó, bọn họ đã mở một văn phòng, từng thu hoạch được tư liệu ghi chép ở đó.

Cho nên Triệu Ngọc dự định điều tra căn phòng gần hành lang nhất, hắn cảm thấy nếu dựa theo tâm lý tội phạm, bình thường khi càng đến gần bên trong thì càng có cảm giác an toàn.

Đinh Lam ngoài miệng không muốn nhưng vẫn nhanh nhẹn giúp Triệu Ngọc phá khóa cửa.

Kết quả, chờ tới khi mở ra xem thì hai người lập tức trợn tròn mắt, bọn họ nhìn thấy một căn phòng họp vô cùng rộng rãi.

Trong phòng không có bàn, chỉ là ở trung tâm căn phòng có một vòng ghế vây quanh, những chiếc ghế vừa vặn tạo thành một vòng tròn.

“À, anh hiểu rồi…” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Nơi này chắc nơi người tham gia hội giúp đỡ tiến hành động viên lẫn nhau nhỉ? Anh đã từng thấy ở trong phim ảnh rồi!”

“Đúng vậy!” Đinh Lam quan sát một chút, phát hiện thiết kế trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ vòng ghế kia thì gần như không có đồ vật dư thừa.

Chỉ có những bức tường xung quanh treo nhiều bức tranh mang màu sắc ấm cúng, phần lớn là hình tượng bình yên, từ ái và tràn ngập sắc thái tôn giáo.

Không hề nghi ngờ rằng khi nhìn thấy những hình ảnh này, mỗi người đều cảm thấy trong lòng bình thản, rất có lợi trong việc khai thông tâm lý.

Triệu Ngọc bước vào chính giữa, đi một vòng xung quanh dãy ghế, hắn thậm chí có thể cảm nhận được những người ngồi trên ghế đang phải chịu đựng nỗi thống khổ nào.

Khổ về tinh thần còn nghiêm trọng hơn cả nỗi đau thể xác, thứ đè sập một người không phải là trách nhiệm trên vai mà là gánh nặng về tâm lý.

Triệu Ngọc dường như có thể nhìn thấy được nhóm người Choi Dong San ngồi trên ghế để được an ủi và giải tỏa, bọn họ đứng lên phát hiểu, kể về tình cảnh của mình.

Theo lý thuyết, nếu như đã có người hướng dẫn tâm lý chuyên nghiệp chỉ đạo, lại có cha xứ giáo đường khuyên nhủ, nhóm người Choi Dong San hẳn là có thể đối mặt với vấn đề của chính mình, được thanh thản rồi chứ?

Nhưng tại sao mà cuối cùng, tất cả bọn họ đều lựa chọn giết chóc?

Chẳng lẽ… có người đã tiến hành ám chỉ tâm lý sai lầm với bọn họ?

Người này… Rốt cuộc là ai?

Dạo qua một vòng, Triệu Ngọc mới thu hồi suy nghĩ, cùng Đinh Lam rời khỏi phòng họp, muốn tiếp tục tiến hành điều tra những căn phòng khác.

Nhưng Đinh Lam vừa mới khóa kỹ cửa phòng thì Triệu Ngọc lại bỗng dưng trợn to mắt, sau đó kích động đè lấy bả vai Đinh Lam mà hô: “Ôi ôi ôi trời!”

“Này!” Đinh Lam giật nảy mình, oán giận nói: “Anh làm cái gì vậy?! Giật cả mình!”

“Không phải” Triệu Ngọc kích động nói: “Trước đó anh đã từng nghe ai đó nói một câu, người tham gia hội giúp đỡ đều được bảo vệ sự riêng tư tuyệt đối đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Đinh Lam trả lời: “Bằng không, ai lại dám đứng trước mặt nhiều người để thổ lộ tiếng lòng chứ? Bọn họ bị tổn thương tâm lý, có rất nhiều điều khó mà mở miệng được. Bao hàm rất nhiều thứ mịt mờ, cả những gièm pha mà không một ai có thể lý giải được…”

“Vậy…” Triệu Ngọc chỉ vào khóa cửa: “Em… Em mau chóng mở lại cho anh! Anh phải quay vào một chuyến nữa!”

“Làm gì vậy?” Đinh Lam quyệt miệng: “Anh cảm thấy em phá khóa rất nhẹ nhàng à? Thật là…”

Ngoài miệng oán trách nhưng Đinh Lam đối với Triệu Ngọc luôn là nói gì nghe nấy, cô vẫn sử dụng công cụ, mở khóa cửa phòng họp một lần nữa.

Sau khi mở ra, Triệu Ngọc lập tức xông vào.

Ngay sau đó, Đinh Lam liền kinh ngạc nhìn thấy Triệu Ngọc đứng lên một cái ghế, sau đó đưa tay với lên đèn treo trên trần nhà, nhanh chóng tháo xuống một đồ vật màu đen!

Không thể nào?

Đinh Lam có thể đoán được thứ màu đen đó hẳn là một thứ có thể quan sát phòng họp bất cứ lúc nào – thiết bị nghe lén!!!