← Quay lại trang sách

Chương 2074 Người lắp đặt

“Không đúng, không đúng…” Nhìn Triệu Ngọc thuần thục dỡ đồ vật giấu ở trong đèn treo xuống, Đinh Lam không thể tưởng tượng được, nói: “Tại sao anh biết bên trong đèn treo sẽ có đồ vật? Anh… Anh có khả năng thấu thị sao?”“Không phải” Triệu Ngọc chỉ vào mặt đất và nói dối: “Anh chỉ là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thôi, vừa rồi ánh mặt trời chiếu vào đèn treo, sau khi phản xạ xuống mặt đất thì phải mang hình dạng có quy tắc, nhưng duy chỉ có hơi này bị đứt gãy khá bất thường!”

Triệu Ngọc đương nhiên là thuận miệng nói lung tung, thứ thực sự giúp hắn phát hiện ra vấn đề vẫn là máy dò xét tàng hình ở trong đầu.

“Không thể nào?” Đinh Lam còn đang buồn bực: “Nếu quả thật giống như anh nói thì chỉ cần vừa bật đèn lên là bị người ta phát hiện rồi mà?”

“Không phải” Triệu Ngọc giải thích: “Thứ này bị che ở đằng sau chụp đèn, cho nên… Ôi…” Thấy không thể nói dối được nữa, hắn mau chóng giơ đồ vật lên trước mặt Đinh Lam, đổi chủ đề: “Em mau nhìn xem, đây có phải là camera mini không?”

“Không chỉ là camera thôi đâu…” Đinh Lam nhận lấy nói: “Chắc hẳn còn có chức năng nghe trộm nữa!”

“Không còn gì để nghi ngờ nữa rồi…” Triệu Ngọc nhìn đèn treo nói: “Có kẻ đang giám sát hoạt động của hội giúp đỡ, nghe trộm những người bị hại này phát biểu!”

“Thất đức quá đi mất” Đinh Lam nói: “Nghe trộm câu chuyện của người khác… Việc này… Nói như vậy thì… Người lắp đặt máy nghe trộm không phải là người trong giáo hội hoặc là hội giúp đỡ nhỉ?”

“Chí ít là…” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta không có tư cách để tiến vào nơi này, nhưng lại rất muốn hiểu rõ câu chuyện của những người bị hại kia! Cho nên…”

“Cho nên…” Đinh Lam trừng to mắt: “Người lắp đặt máy nghe trộm này chính là sát thủ con ngươi đen sao?”

“Mau…” Triệu Ngọc chỉ vào máy nghe trộm, nói: “Em là dân chuyên nghiệp, xem có thể thông qua thứ này để tìm ra hắn ta hay không?”

“Chờ một chút, để em xem…” Nói xong, Đinh Lam mở túi xách của mình ra, lấy ra một thiết bị điện tử tiên tiến, nhanh chóng kết nối máy nghe trộm tới điện thoại di động của mình.

“Đây là một cái máy nghe trộm đời khá cũ” Đinh Lam nói: “Không có đường vô tuyến hay thiết bị viễn trình thì không thể điều khiển cùng lúc”

“Vậy…” Triệu Ngọc phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “Người lắp đặt khẳng định đã dùng tay thao tác đúng không? Mau… Mau mở video ra xem đi!”

“Được!” Đinh Lam không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc, nhưng vẫn dứt khoát tìm được tài liệu bên trong máy nghe trộm, đồng thời thuận lợi mở video ra.

“Mở ngay đoạn đầu tiên đi! Nhìn ở phần đầu ấy…” Triệu Ngọc nói: “Nếu như người đó tự mình lắp đặt thì trong màn ảnh khẳng định sẽ quay trúng hắn ta!”

“À…” Đinh Lam cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Triệu Ngọc, lập tức chỉnh video đến phần mở đầu.

Kết quả, trong quá trình rung lắc, quả nhiên xuất hiện một hình ảnh khiến cho người ta hưng phấn.

Có một người mặc áo dài của giáo sĩ đang lắc qua lắc lại trước ống kính, chắc là đang lắp cố định camera.

Đợi đến khi cố định xong, khi cánh tay buông xuống, cuối cùng người đó cũng lộ ra khuôn mặt một cách rõ ràng!

Mẹ nó!

Tại sao lại là bà ta!?

Triệu Ngọc và Đinh Lam đồng thời hô lên, bọn họ đã từng nhìn thấy gương mặt này! Đúng vào hôm bọn họ tới xem xét, chính nữ tu sĩ này từng tiếp đãi bọn họ!

“Tại sao… Tại sao lại là bà ta!?” Nhìn thấy gương mặt này, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Không ngờ… Không ngờ lại… lại là phụ nữ!?” Đinh Lam cũng cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân nổi da gà.

“Nhanh! Nhanh lên…” Triệu Ngọc mau chóng đưa điện thoại cho Đinh Lam, sau đó sờ khẩu súng ngắn ở bên hông, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đinh Lam không dám chậm trễ, cũng theo sát Triệu Ngọc.

Ý định của hai người bọn họ quá mức rõ ràng, đó chính là nhanh chóng xuống tầng tìm nữ tu sĩ kia! Người này rất có thể có liên quan chặt chẽ tới sát thủ con ngươi đen!

Phòng của nữ tu sĩ ngay ở dưới lầu, hai người một trước một sau vọt vào, nhưng mà tình hình trong phòng lại khiến hai người cảm thấy bất ngờ một lần nữa.

Có hai nữ tu sĩ ngồi trước bàn, một người đang cười đùa, một người ăn cơm.

“Ừm… Hai người?” Cả hai nữ tu sĩ đều là người ngoại quốc, nhìn thấy Triệu Ngọc và Đinh Lam chạy đến, họ dùng tiếng Hàn không lưu loát nói: “Hai người có chuyện gì không?”

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Ngọc nhanh chóng cất súng ngắn vào bao, nhưng Đinh Lam vẫn vô cùng cảnh giác, tay vẫn đang nắm chặt súng.

“Chúng tôi… À…” Triệu Ngọc nói: “Chúng tôi tới tìm một nữ tu sĩ, chính là… người khá lớn tuổi một chút! Hôm trước chúng tôi đã từng tới đây, bà ấy đã tiếp chúng tôi…”

“…” Hai nữ tu sĩ nhìn nhau một cái, một người nhớ lại và nói: “Người mà anh nói chắc là dì Lee nhỉ?”

“Chắc vậy” Một người khác nói: “Anh nói sai rồi, bà ta không phải là nữ tu sĩ mà chỉ là nhân viên tình nguyện ở chỗ chúng tôi, thường xuyên tới hỗ trợ cho chúng tôi!”

“Anh nói giữa trưa hôm trước à?” Nữ tu sĩ đầu tiên lại nói: “Bởi vì có chương trình quyên góp từ thiện, công việc tương đối bận rộn, cho nên dì Lee tới hỗ trợ chúng tôi!”

“Nhân… Nhân viên tình nguyện sao?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Hôm đó đúng là bà ấy có hỏi chúng tôi về chuyện nhân viên tình nguyện, chúng tôi còn tưởng rằng bà ấy là tu sĩ của giáo đường chứ?”

“Không phải” Nữ tu sĩ nói: “Dì Lee thích mặc áo tu, có lẽ vì vậy mới bị hiểu lầm chăng?”

“Thế…” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Hai sơ có thể giúp tôi tìm bà ấy không? Tôi có chuyện quan trọng cần tìm bà ấy ngay lập tức!”

“Thế à…”

Hai nữ tu sĩ đồng thời lấy điện thoại của mình ra, tìm kiếm trên điện thoại di động một lúc. Rất nhanh sau đó, một người đưa số điện thoại di động cho Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc vội vàng ghi dãy số vào, lại hỏi: “Vậy xin hỏi, hai sơ biết bà ấy sống ở đâu không?”

“Chuyện này…” Hai nữ tu sĩ lắc đầu.

“Hôm nay bà ấy có tới giáo đường không?” Đinh Lam ở phía sau hỏi một câu.

“Không…” Hai nữ tu sĩ lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nhìn thấy bà ấy. Chắc là đợi đến khi hội từ thiện mở mới đến hỗ trợ nhỉ?”

“Được rồi!” Đinh Lam gật đầu: “Vậy xin cảm ơn hai sơ!”

Nói xong, cô và Triệu Ngọc cùng đi ra ngoài, nhưng mà khi tới cửa thì Triệu Ngọc chợt nảy ra một ý nghĩ, lại hỏi hai nữ tu sĩ một câu: “Đúng rồi, hai sơ có biết dì Lee có thể nói tiếng Nhật không?”

“Hả?” Hai nữ tu sĩ mơ hồ, đầu tiên là đồng loạt lắc đầu, rồi một người trong đó mới lên tiếng: “Hình như… tôi đã từng nghe bà ấy nói tiếng Nhật rồi thì phải? Nhưng mà tôi không thể chắc chắn được, vì sao hai người lại hỏi như vậy?”

“À… Không có gì đâu…” Triệu Ngọc khoát tay mỉm cười: “Chúng tôi có bạn là người Nhật Bản, là người bạn đó nhờ chúng tôi tới tìm kiếm bà ấy!”

Nói xong, Triệu Ngọc mau chóng ngậm miệng, cùng Đinh Lam rời khỏi phòng.

Chờ đến khi trở lại giáo đường, Đinh Lam cảnh giác tìm kiếm trong những người xuất hiện trong giáo đường, còn Triệu Ngọc thì tranh thủ thời gian tìm một nơi hẻo lánh không người, báo cáo phát hiện kinh người vừa rồi của hắn cho Lee Jin Ju biết.

Lee Jin Ju hưng phấn lạ thường, nhanh chóng nói với Triệu Ngọc rằng hiện giờ cô ta sẽ lập tức định vị vị trí của số điện thoại kia, sau đó điều tra lai lịch liên quan tới “dì Lee” này.

“Chậc chậc…” Sau khi Triệu Ngọc cúp điện thoại, Đinh Lam có vẻ hơi mệt mỏi, nói với Triệu Ngọc: “Đám người Choi Dong San, Yoo Wan Jin đều đã bị cảnh sát bắt rồi…”

“Em lo cái người gọi là dì Lee này cũng đã chạy trốn từ lâu rồi!”

“Trước đó…” Đinh Lam hỏi: “Không phải sếp Lee đã điều tra tất cả mọi người rồi ư? Vì sao lại không điều tra ra người này chứ?”

“Thật đúng là không có” Triệu Ngọc nhớ lại, lắc đầu thở dài: “Tối hôm qua, anh đã đọc qua tất cả dữ liệu rồi, đúng là không phát hiện ra tư liệu của bà ta”

“Việc này cũng khó trách” Đinh Lam nói: “Bà ta chỉ là nhân viên tình nguyện mà thôi, chắc chắn là không có trong danh sách điều tra của sếp Lee! Thật sự không ngờ kẻ tình nghi lại không phải nhân viên trong giáo đường hay hội giúp đỡ mà là một nhân viên tình nguyện!”

“Có lẽ…” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ bắt bà ta cũng không muộn lắm đâu nhỉ? Em xem, nếu như bà ta đã chạy trốn thì chí ít phải thu hồi máy nghe trộm rồi chứ?”

“Chỉ mong là vậy! Chỉ là em nghĩ mãi vẫn không hiểu” Đinh Lam buồn bực nói: “Tại sao lại là nữ? Chẳng lẽ… Takaki Iwata… chuyển đổi giới tính rồi sao?”

“Anh thử suy nghĩ lại xem… Người phụ nữ đó có giống Takaki Iwata không?”