Chương 2075 Tên gọi xa xưa
“Cái gì?” Sau khi hai người đi ra khỏi giáo đường, Đinh Lam hỏi lại với vẻ không thể tin nổi: “Ở ngay đằng sau giáo đường à? Họ đã định vị được tín hiệu rồi à?”“Việc này có bất ngờ quá không? Đằng sau giáo đường là khu dân cư đông đúc. Sống ở nơi đông đúc như vậy càng có lợi cho việc che giấu lai lịch của mình”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã thấy cảnh sát cấp dưới của Lee Jin Ju nhảy từ trên ô tô xuống, vừa nhanh chóng chạy về phía đằng sau giáo đường vừa ngoắc tay với Triệu Ngọc.
Ý anh ta là bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, hiện giờ đang đi đuổi bắt kẻ tình nghi.
Thế là Triệu Ngọc và Đinh Lam lập tức theo sát bọn họ, rất nhanh đã tiến vào một khu dân cư trên đồi núi. Con đường gập ghềnh, dày đặc ngõ hẻm, hơn nữa còn chợt cao chợt thấp.
Con đường trông thì rất phẳng, nhưng thật ra là đang lên dốc, chạy vô cùng mất sức.
Thế nhưng, nơi có hẻm chật hẹp thế này, ô tô vốn dĩ không thể lái vào được.
Triệu Ngọc nhìn điện thoại di động của mình, lại nhìn hoàn cảnh phức tạp trước mặt, trong lòng ẩn giấu một chút bận tâm, một khi kẻ tình nghi tẩu thoát thì không thể dễ dàng bắt được khi ở trong khu vực này.
“Em không có ý đó” Thể lực của Đinh Lam rõ ràng khỏe hơn so với Triệu Ngọc, chạy mấy phút mà mặt vẫn không đổi sắc, còn giải thích với Triệu Ngọc: “Chẳng qua là em cảm thấy nếu như tên sát thủ đã cẩn thận như vậy thì chẳng phải đã cao chạy xa bay từ lâu rồi à?”
“Em sợ là đến khi tìm được chỗ ở của bà ta thì cũng chỉ tìm được một chiếc điện thoại thôi”
“Chúng ta không có tin tức về lai lịch của người phụ nữ này, nếu như đã chạy mất thì thật sự không dễ bắt lại đâu!”
“Lo lắng thế là đúng, nhưng không có ý nghĩa” Triệu Ngọc nói: “Nếu như đã định vị được vị trí rồi thì chỉ có thể đến đó xem thế nào đã rồi tính sau!”
“Còn nữa, những vấn đề chuyển đổi giới tính mà em nói trước đó cũng vô cùng hoang đường!” Triệu Ngọc nói: “Takaki Iwata cao một mét tám, mà người phụ nữ kia ngay cả một mét sáu cũng chưa tới…”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc chợt thấy cảnh sát phía trước đã dừng bước ở ngoài cửa một ngôi nhà bình thường.
Xem ra, bọn họ đã tới nơi đã được định vị rồi.
Sau đó, các cảnh sát giơ tay ra hiệu một cách chuyên nghiệp, từng người chạy tới những vị trí khác nhau trong khu nhà.
Ngay sau đó, hai cảnh sát rút súng ngắn ra, một trái một phải đứng ở hai bên cửa sân, hiển nhiên là đang chuẩn bị tấn công.
Thấy thế, Triệu Ngọc và Đinh Lam nhìn thoáng qua nhau, cũng tự động rút súng của mình ra, chạy tới cổng.
Lúc này, cảnh sát đánh bọc sườn đã vào chỗ, khi nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, hai cảnh sát ở cổng mới nhấn chuông cửa.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Sau khi ba tiếng chuông reo vang lên, các cảnh sát chuẩn bị đạp cửa.
Nhưng ai ngờ, bọn họ vừa chuẩn bị sẵn sàng thì cổng lại kêu cọt kẹt một tiếng rồi mở rộng, khiến các cảnh sát bị dọa giật mình một cái.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc và Đinh Lam đều ở ngoài cửa, hắn thấy rất rõ rằng người mở cổng không phải ai khác, chính là người phụ nữ mà mình cùng Đinh Lam đã từng gặp lúc trước!
Ánh mắt của Triệu Ngọc và Đinh Lam sáng lên, họ lập tức xông tới.
“Ủa?” Người phụ nữ thấy Triệu Ngọc và Đinh Lam, ngạc nhiên dùng tiếng Hàn nói: “Tại sao lại là hai người?”
Nhưng mà một giây sau, bà ta bất ngờ nhìn thấy các cảnh sát hai bên vọt tới trước mặt, cùng nhắm họng súng đen ngòm về phía mình!
“Thế này…” Người phụ nữ hơi sững sờ, có vẻ hơi kinh hoàng.
Nhưng mà vẻ kinh hoàng chỉ chợt lóe lên trên gương mặt bà ta, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt chỉ lộ ra vài tia tà dị khó mà hình dung được.
Răng rắc!
Tiếng kim loại vang lên, cảnh sát đeo còng tay vào cho bà ta.
Triệu Ngọc cùng Đinh Lam thì khẩn trương ghìm súng, vọt vào trong nhà bà ta.
Thực ra, diện tích của căn nhà không lớn, ngoại trừ khu vườn nhỏ bên ngoài thì chỉ có ba gian phòng ốc bằng gỗ cao thấp xen nhau.
Nhưng cho dù là khu vườn hay nhà ở, tất cả đều được dọn dẹp ngay ngắn, sạch sẽ.
Triệu Ngọc và Đinh Lam cùng với các cảnh sát nhanh chóng xem xét căn nhà của người phụ nữ một lượt, không phát hiện ra có ai khác.
Mà cảnh sát cũng đã tìm được điện thoại trên bàn trà, xác thực định vị chính là của điện thoại này.
Phù…
Sau khi nhìn thấy hiện trường không có ai khác, Triệu Ngọc ra hiệu cho các cảnh sát tiếp tục tiến hành điều tra cẩn thận, còn mình thì lấy máy nghe trộm ra, đi tới trước mặt người phụ nữ và hỏi:
“Thế nào, bà có nhận ra thứ này không? Dì Lee?”
“Hóa ra…” Người phụ nữ lù lù bất động nhìn Triệu Ngọc một cái, gật đầu nói: “Các anh đều là cảnh sát ư? Tôi thật sự không nhận ra!”
“Bà dì à, chúng tôi không tìm được lai lịch của bà” Triệu Ngọc hỏi: “Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết bà tên là gì không? Còn nữa, bà có biết tại sao chúng tôi lại xông vào nhà bà một cách bất lịch sự như vậy không?”
“Ha ha…” Ai ngờ, người phụ nữ cười khẽ hai tiếng, sau đó nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười khiến người khác không quá thoải mái, nói: “Tôi biết, tôi biết là vì cái gì!”
“Chỉ là xảy ra sớm hơn tôi dự đoán thôi!”
“Thật sao?” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Hình như bà vẫn chưa trả lời vấn đề thứ nhất của tôi đâu! Rốt cuộc bà tên là gì?”
“Thực ra, khi ở giáo đường cậu đã đề cập với tôi về tiếng Nhật, tôi nên nghĩ ra cậu cố ý mới đúng, chỉ tiếc là…” Người phụ nữ thở dài một cái, giữa tiếng thở dài đáng tiếc vẫn giữ nụ cười tà dị như cũ: “Tôi lại không để ý tới!”
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, Đinh Lam hơi nóng nảy, nhưng cô vừa định mở miệng đã bị Triệu Ngọc ngăn cản.
Triệu Ngọc cũng mang nụ cười chân thành, hiển nhiên là đang đợi điều gì đó.
“Tên của tôi là Matsumoto Yusaki” Người phụ nữ quả nhiên đáp lại, bà ta nhắm mắt lại, như hồi tưởng nói: “Đã mấy chục năm không ai gọi tên của tôi rồi!”
Hả!?
Nghe thấy lời ấy, toàn bộ cảnh sát tại hiện trường đều kinh ngạc đến mức ngây người.
“Quả nhiên” Đinh Lam gật đầu: “Quả nhiên là tên Nhật Bản! Mau nói đi, Takaki… Takaki Iwata là gì của bà? Ông ta…”
Đinh Lam vốn muốn hỏi: “Ông ta ở đâu?” Nhưng lại bị Triệu Ngọc ngăn lại một lần nữa.
Triệu Ngọc biết bọn họ đang đối mặt với một đối thủ cực kỳ giảo hoạt. Lúc này, một khi nói sai lời gì thì rất có thể sẽ tạo thành cơ hội cho đối phương lợi dụng.
Hiện giờ, cho dù người phụ nữ này có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà chỉ dựa vào máy nghe trộm thì vẫn không thể chứng minh chắc chắn bà ta có liên quan đến sát thủ con ngươi đen.
“Takaki Iwata, ha ha… Ha ha…” Người phụ nữ nhắm mắt lại một lần nữa, duy trì nụ cười tà dị mà nói: “Cái tên này, cũng đã rất lâu rồi không có ai nhắc tới trước mặt tôi, có phải là tôi đã sắp quên đi cái tên này rồi không?”
“Không… Chắc sẽ không đâu…” Nói đến đây, Matsumoto Yusaki bỗng nhiên mở to mắt, giống như một nữ yêu quái sắp thi triển yêu lực vậy, nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Vĩnh viễn, tôi vĩnh viễn cũng không có khả năng quên được cái tên này, vĩnh viễn cũng không thể quên được…”
“Ha ha… Ha ha ha ha…”
Nói xong, không ngờ bà ta lại phá lên cười một cách điên cuồng, tiếng cười khiến đoàn người lạnh sống lưng, nổi da gà…
“Thưa sếp!” Đúng lúc này, một cảnh sát đang điều tra căn nhà tiến lên, nơm nớp run rẩy mà báo cáo: “Ngài… Ngài hãy đến xem cái này đi!”
Nói xong, anh ta lập tức dẫn đoàn người Triệu Ngọc đi về phía phòng ngủ phía trong cùng.
Mà trong lúc đi, Triệu Ngọc phát hiện ra hai chân cảnh sát kia như nhũn ra, không ngừng loạng choạng, khi đi qua khung cửa thì suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống.
Tại sao lại thế?
Ban đầu, hắn không để ý lắm, nhưng khi Triệu Ngọc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy thứ mà các cảnh sát tìm được thì hắn bỗng trừng to mắt, suýt chút nữa cũng ngã xuống đất…