Chương 2076 Mười bảy viên
“Đây là… Đây là cái gì vậy!?” Tại hiện trường, có người nói ra nghi vấn, nhưng càng nhiều người lại che miệng im lặng không nói, hiển nhiên là cảm thấy buồn nônCảnh sát tìm được một cái bát tô trong ngăn tủ, trên bát có hoa văn đậm phong cách Nhật Bản.
Sau khi mở nắp ra, bên trong lại xuất hiện rất nhiều… Rất nhiều đồ vật hình cầu!
Những vật này giống như quân cờ, được cố định ở dưới đáy đĩa, trông rất nhiều…
Trời ạ!
Cho dù Triệu Ngọc từng điều tra phá án nhiều vụ án lớn kinh thiên động địa, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào tà dị như thế này.
Những đồ vật hình cầu kia rõ ràng… rõ ràng chính là… mắt người!!!
Những con mắt này hình như đã được xử lý, giống như tiêu bản, được lưu giữ vô cùng hoàn hảo.
Mặc dù cảnh tượng đáng sợ như vậy kém hơn các vụ án đẫm máu, thế nhưng người ta lại như cảm nhận được những thứ chỉ có thể là mắt người kia đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến Triệu Ngọc không nhịn được cảm thấy lạnh toát, tê cả da đầu.
Các cảnh sát cũng khó chịu vặn vẹo người, có người không dám nhìn thẳng, có người cảm thấy buồn nôn…
“Một, hai, ba, bốn…” Tại hiện trường chỉ có một người dường như không bị ảnh hưởng gì, chính là đặc công Đinh Lam, cô thậm chí còn đếm từng viên: “… mười sáu, mười bảy!”
“Oa!” Đinh Lam nhếch miệng: “Tất cả có mười bảy viên! Những thứ này đều là mắt người thật à? Tại sao lại có nhiều thế nhỉ?”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Triệu Ngọc bị sặc bởi lời nói của Đinh Lam.
“Thế này thì bao nhiêu người đã chết chứ?” Đinh Lam đầy tức giận nói: “Biến thái, biến thái quá đi mất! Thật sự đúng là ác ma giết người!”
“Hả? Đợi đã… À… Lee Il Yeon, Kwon Yoo Dong, Ryoo Bul Seong…” Đinh Lam duỗi ra ba ngón tay, buồn bực thì thào: “Ba người, hẳn là sáu con mắt, những viên khác… đều là từ đâu tới?”
“Còn nữa… Vì sao lại là số lẻ?”
“Đinh Lam, Đinh Lam…” Triệu Ngọc nhanh chóng khoát tay ra hiệu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Tranh thủ thời gian đi tìm đi… Tìm tiếp…”
Nói xong, Triệu Ngọc tiến lên đậy nắp hộp lại, đoàn người lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Sau đó, cảnh sát và Đinh Lam cùng nhau lục tung căn phòng, nhanh chóng phát hiện ra trong ngăn tủ còn có rất nhiều đồ vật khác.
Ví dụ như một số lượng lớn ống tiêm, dược phẩm, chất lỏng không có nhãn, dao phẫu thuật và một vài dụng cụ phẫu thuật khác, vân vân…
Ở trong ngăn kéo bên cạnh, các cảnh sát tìm được ảnh chụp tư liệu của Lee Il Yeon, Kwon Yoo Dong và Ryoo Bul Seong, không cần nhìn cũng biết, những tài liệu kia đều để dùng cho kế hoạch mưu sát…
Sau đó, các cảnh sát còn tìm được video quay trộm hội giúp đỡ trong máy vi tính, không nghĩ tới, từ năm năm trước, bà ta đã âm thầm chú ý tới hoạt động của hội giúp đỡ…
Có những vật này, hiện giờ đã cơ bản có thể xác định được Matsumoto Yusaki này có liên quan mật thiết tới vụ án giết người con ngươi đen, là kẻ tình nghi trọng yếu của vụ án, thậm chí, sát thủ con ngươi đen vẫn luôn trốn ở phía sau màn… chính là bà ta!!!
Bà ta ẩn núp trong giáo đường một thời gian dài, âm thầm quan sát những người bị chấn thương tâm lý, tìm kiếm mục tiêu mà mình sắp xúi giục.
Sau đó, bà ta lợi dụng lòng báo thù của những người này, giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện.
Thế nhưng mà…
Vì sao?
Tại vì sao chứ!?
Triệu Ngọc nhìn người phụ nữ đang đeo còng tay, bị cảnh sát khống chế ở trong sân, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Những người chết kia không hề liên quan tới bản thân bà ta, tại sao bà ta phải làm như vậy chứ?
Còn nữa, tại sao bà ta lại sử dụng phương pháp gây án giống vụ án con ngươi đen tại Yokohama, vì sao lại có phương thức pha thuốc và viên đá màu đen?
Chẳng phải Takaki Iwata không có người thân sao?
Người phụ nữ này có quan hệ gì với Takaki Iwata?
Trong lúc họ điều tra, Lee Jin Ju đã dẫn theo nhiều cảnh sát tới hiện trường, sau khi nhìn thấy người phụ nữ bị còng tay, Lee Jin Ju cũng cảm thấy bất ngờ.
Lúc đầu, dựa theo trình tự, các cảnh sát phải tuyên đọc quyền lợi với Matsumoto Yusaki, sau đó đưa bà ta về Cục Cảnh sát tiếp nhận thẩm vấn.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại đổi thái độ, yêu cầu Lee Jin Ju không nên dẫn Matsumoto Yusaki đi vội, tốt nhất là tìm một chỗ yên tĩnh để mình nói chuyện với bà ta.
Bởi vì thông qua cuộc đối thoại ban đầu, Triệu Ngọc đã cảm giác được người phụ nữ này có lẽ đã chuẩn bị xong từ lâu.
Cho nên lúc này phải rèn sắt khi còn nóng, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để tìm được câu trả lời!
Chuyện cho tới bây giờ, Lee Jin Ju đối với Triệu Ngọc đúng là “nói gì nghe nấy”, lập tức phái cảnh sát dọn dẹp một căn phòng nhỏ làm nơi thẩm vấn cho Triệu Ngọc.
Khi người phụ nữ bị đưa vào phòng, Lee Jin Ju nhận được tin tức liên quan tới Matsumoto Yusaki, đưa cho Triệu Ngọc xem xét.
Tin tức trên đó viết Matsumoto Yusaki là dân di cư Nhật kiều, vào năm 2010 đã di cư sang Seoul, quê quán của bà ta chính là Yokohama, cách chỗ ở của Takaki Iwata không xa!
Năm nay bà ta 67 tuổi, trước kia từng làm ở xưởng đóng tàu, sau khi về hưu thì rời khỏi Yokohama, di dân đến Seoul. Trên hồ sơ có ghi bà ta không kết hôn, chắc là cả đời không gả, càng không có con cái.
Trạng thái kinh tế của bà ta cũng vô cùng bình thường, miễn cưỡng có thể duy trì sinh hoạt mà thôi…
“Ừm…” Triệu Ngọc ghi nhớ tư liệu vào đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Lee Jin Ju: “Tốt nhất là gọi điện thoại cho Hiyama Masako đi, vụ án này rõ ràng không chỉ liên quan tới mấy vụ án trước mắt thôi đâu. Bảo cô ta tới đây, có lẽ sẽ giúp được gì đó!”
“Được rồi” Lee Jin Ju cân nhắc một lúc rồi đồng ý với yêu cầu của Triệu Ngọc: “Để tôi đi liên hệ với cô ta!”
Nhìn thấy Lee Jin Ju cầm điện thoại lên, lúc này Triệu Ngọc mới quay người tiến vào phòng nhỏ, đi tới trước mặt Matsumoto Yusaki.
Matsumoto Yusaki mặc quần áo rộng rãi theo phong cách Nhật, mặc dù chất vải tương đối bình thường, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
“Bà vừa mới nói…” Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bà đã biết chúng tôi sẽ đến, chỉ là đến sớm hơn một chút so với dự đoán của bà, đúng không?”
“Nói như vậy là bà còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện à?”
“Các anh… đúng là lợi hại hơn tôi tưởng tượng” Matsumoto Yusaki mặc dù đeo còng tay, nhưng sống lưng vẫn ưỡn rất thẳng, không mất đi vẻ ưu nhã, nói: “Trong dự đoán của tôi, ít nhất tôi vẫn còn khoảng từ ba đến sáu tháng mới đúng!”
“Mười bảy con mắt” Triệu Ngọc đè nén sự kích động trong lòng, hỏi: “Đều là thật sao!? Không phải là tiêu bản giả đấy chứ?”
“Cậu có biết…” Ai ngờ, Matsumoto Yusaki hỏi ngược lại: “Vì sao tôi lại muốn lấy mắt của bọn họ không?”
Lộp bộp…
Hỏi lại như thế, hiển nhiên là đang nói cho Triệu Ngọc biết rằng những con mắt kia đều là thật!
“Tại sao?” Triệu Ngọc chỉ có thể thuận theo lời đối phương nói để đặt câu hỏi.
“Bởi vì…” Matsumoto Yusaki tao nhã cười một tiếng, nói: “Bọn họ dù có mắt cũng chẳng nhìn thấy gì hết!”
“Cái này…” Triệu Ngọc nhướng mày nói: “Tôi không nghĩ tới lại có nhiều mắt như vậy! Năm đó, sau khi cảnh sát Yokohama lục soát cửa hàng của Takaki Iwata thì chỉ tìm được công cụ gây án và thuốc, chứ không tìm được những con mắt của người bị hại!”
“Chẳng lẽ…” Triệu Ngọc đưa ra nghi vấn mấu chốt: “Những con mắt đó, ban đầu đều là Takaki Iwata cất giữ sao? Ông ta đưa cho bà rồi à?”
“Ha… Ha ha…” Nghe đến đây, Matsumoto Yusaki lại lộ ra nụ cười tà dị, nói: “Xem ra, các anh vốn dĩ vẫn chưa biết cái gì hết!”
“Chẳng lẽ… Các anh thật sự cho rằng Takaki Iwata chính là… sát thủ con ngươi đen sao!?”