Chương 2078 Dao phẫu thuật
“Vì kế hoạch báo thù này, chúng tôi đã dày công chuẩn bị” Matsumoto Yusaki nói: “Chúng tôi pha thuốc giãn cơ, pha chế thuốc mê, đương nhiên còn chuẩn bị con mắt màu đen nữa!”“Chúng tôi đã mất rất lâu mới có thể tìm được một viên đá màu đen thích hợp, chúng tôi tự mua công cụ, bắt đầu cắt đá, rèn giũa, tạo thành từng con mắt màu đen…”
“Đương nhiên…” Matsumoto Yusaki lại nói: “Vì để tránh gây nghi ngờ, chúng tôi không lập tức ra tay mà chuẩn bị hơn mười tháng, chờ đến khi tin tức về chú Takaki Kotobuki bắt đầu dần chìm xuống, mới triển khai kế hoạch báo thù của mình!”
“Kế hoạch của chúng tôi vô cùng kỹ càng, mà mỗi kế hoạch đều có kế hoạch dự phòng tương ứng”
“Sự thật chứng minh, kế hoạch của chúng tôi vô cùng thành công, trong vòng chưa tới nửa năm, chúng tôi đã giết chết lần lượt năm tên bồi thẩm viên, lấy của bọn họ mười con mắt”
“Liều lượng thuốc giãn cơ được khống chế rất tốt, mãi cho đến khi chúng tôi đổi mắt xong, bọn họ cũng đúng lúc bởi vì cơ bắp bị héo rút, không thể hô hấp được mà chết!”
“Chết như vậy, chúng tôi rất hài lòng” Matsumoto Yusaki nói: “Takaki Iwata làm không biết mệt, ông ta đã cảm nhận được khoái cảm mà cuộc báo thù mang tới cho ông ta!”
“Đương nhiên, cùng lúc chúng tôi tiến hành báo thù, tin tức về vụ án con ngươi đen cũng gây chấn động cả nước, cảnh sát đã triển khai cuộc điều tra phạm vi lớn từ lâu!”
“Chúng tôi biết, người chết càng nhiều thì dấu vết mà chúng tôi để lại cho bọn họ càng lớn”
“Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ điều tra được mối liên hệ giữa những người bị hại, sau đó điều tra ra chúng tôi!”
“Cho nên chúng tôi dự định sau khi giết chết thẩm phán thì sẽ rời khỏi Yokohama” Matsumoto Yusaki nói: “Sau đó lại nghĩ biện pháp ra nước ngoài!”
“Bởi vì luật sư biện hộ hại chết chú Takaki Kotobuki đã ra nước ngoài, chúng tôi định chờ đến khi sự ảnh hưởng mà vụ án này gây ra lắng xuống, rồi mới ra nước ngoài tìm hắn ta!”
“Tất cả những kẻ đã từng hại chú Takaki Kotobuki, một tên cũng không thể buông tha…”
“Thế nhưng, điều chúng tôi không nghĩ tới chính là tốc độ của cảnh sát rất nhanh” Matsumoto Yusaki nói: “Vào buổi tối chúng tôi ra tay với tên thẩm phán, không ngờ bọn họ đã tìm đến rồi!”
“Không có cách nào khác, vì bảo vệ tôi nên Takaki Iwata đã xông ra ngoài, dẫn theo bọn họ!”
Nói đến đây, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Matsumoto Yusaki biến hóa, thấp thoáng lộ ra vẻ tiếc nuối và hối hận.
Thậm chí, còn lóe lên một chút nước mắt…
“Lúc ấy, chúng tôi đã hẹn rằng sau khi ông ta chạy thoát thì sẽ gặp nhau ở xưởng đóng tàu, sau đó cùng nhau lên thuyền rời khỏi đó… Thế nhưng…” Matsumoto Yusaki buồn bã nói: “Tôi đứng đợi ông ta ở xưởng đóng tàu rất lâu, lại chỉ chờ được tin tức ông ta bị ngã xuống vách núi!”
“Không ngờ ông ta lại nhảy từ vách núi xuống!!!”
Nói đến đây, một giọt nước mắt óng ánh trượt xuống từ khóe mắt của bà ta.
“Ông ta đã không thực hiện lời hứa” Matsumoto Yusaki nhắm mắt lại nói: “Hơn bốn mươi năm rồi, không có ai mong đợi ông ta còn sống hơn tôi cả!”
“Nhưng mà cuối cùng ông ta vẫn không hề xuất hiện…”
“Hơn nữa, hơn bốn mươi năm qua…” Khóe miệng của bà ta giương lên, lộ ra nụ cười tà dị một lần nữa: “Ông ta vẫn luôn bị người khác gán danh sát thủ con ngươi đen!”
“Ha ha! Thật buồn cười!” Nói đến đây, bà ta bỗng nhiên mở to hai mắt: “Thực ra, tất cả kế hoạch giết người đều là do tôi sắp xếp! Tất cả quá trình giết người cũng đều là tôi áp dụng!”
“Mặc dù đang báo thù cho cha ông ta, nhưng Takaki Iwata chẳng qua chỉ là trợ thủ của tôi mà thôi!”
“Tôi…” Matsumoto Yusaki lộ ra nụ cười hiểm ác, hung hăng nói: “Mới thật sự là… sát thủ con ngươi đen chân chính!!!”
Bà ta nói xong, căn phòng trong nháy mắt như sinh ra một luồng khí lạnh chết người.
Một bà lão trông hiền lành, cực kỳ vô hại lại chính là sát thủ con ngươi đen nổi tiếng gây chấn động!
“Nói như vậy tức là…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Bà và Takaki Iwata… Bà là bạn gái của ông ta ư?”
“Bạn gái… đúng không?” Matsumoto Yusaki vẫn chìm đắm trong trạng thái không quá ổn định, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu không xảy ra quá nhiều chuyện như vậy thì có lẽ chắc là đúng nhỉ?”
“Hai người cùng nhau mưu sát, Takaki Iwata là vì báo thù, còn bà thì vì cái gì chứ?” Triệu Ngọc dẫn lời hỏi: “Chẳng lẽ là vì Takaki Iwata à?”
“Thật sao?” Matsumoto Yusaki ngây ngốc hỏi lại: “Là bởi vì ông ta sao?”
“Bà và ông ta… rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi.
“Có lẽ, cũng không có quan hệ gì đâu nhỉ?” Ai ngờ, Matsumoto Yusaki lại tỏ ra bí hiểm với Triệu Ngọc.
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nắm chặt tay, đổi cách hỏi: “Tôi có một vấn đề mà mãi không hiểu! Nếu như bà đã luôn miệng nói bà là sát thủ con ngươi đen, thế nhưng tại sao bà phải đợi tới hơn bốn mươi lăm năm sau mới ra tay lần nữa chứ?”
“Trong bốn mươi lăm năm này, bà đã làm gì?”
“Ừm… Vấn đề này, hỏi rất hay…” Matsumoto Yusaki lại trở nên tao nhã như ban nãy, nói: “Sau khi Takaki Iwata bỏ tôi, tôi một thân một mình sinh sống”
“Cảnh sát không nghi ngờ tôi, tôi thành công thoát khỏi diện tình nghi”
“Tôi vẫn làm ở xưởng đóng tàu, sinh hoạt vô cùng buồn tẻ, cũng rất ít tiếp xúc với người khác! Hơn nữa, mọi người ngày nào gặp mặt cũng sẽ mỉm cười, có người gặp khó khăn thì mọi người sẽ cùng nhau giúp đỡ…”
“Bất tri bất giác, thời gian đã qua nhanh như vậy rồi… Tôi cho là tôi sẽ mang theo bí mật này, cứ thế cô độc tới già, mang vào trong mộ!”
“Để đến sau khi tôi chết, có người sắp xếp di vật của tôi, phát hiện ra hộp đựng mắt kia… Có lẽ sẽ chỉ để lại cho bọn họ suy đoán vô hạn nhỉ?”
“Hừ hừ…” Matsumoto Yusaki vô cùng bình thản nói: “Trong quãng thời gian cô độc đó, tôi đã từng trải qua cảm giác giống như lúc Takaki Iwata mất đi cha của mình!”
“Mùi vị đó thật sự rất khó chịu, khiến cho tôi dù nhìn thấy đủ loại tốt đẹp trên thế gian này ngay trước mắt, nhưng vẫn không có cách nào dung nhập vào đó”
“Có lẽ, thực chất bên trong tôi vẫn chảy thần chú con ngươi đen, cũng có lẽ là trên thế giới này, còn có thứ gì đó đang đợi tôi…”
“Rất nhiều năm sau, xưởng đóng tàu đóng cửa, bị một xí nghiệp Hàn Quốc thu mua, tôi cũng trời xui đất khiến đi tới Seoul” Matsumoto Yusaki nói: “Cứ thế mà sống từ đó đến nay!”
“Nhưng lúc này, khi tôi tiếp xúc với càng ngày càng nhiều người, tôi đột nhiên phát hiện ra thế giới này vốn không tốt đẹp, có rất nhiều chỗ bẩn khiến người khác không thể nào chấp nhận nổi!”
“Tôi nhìn thấy có rất nhiều kẻ lạnh lùng vô tình, coi thường người khác, khinh miệt sinh mạng…”
“Trong lòng bọn chúng cực kỳ ác độc, nói với người khác những lời tàn ác, không biết tôn trọng, không biết cảm ơn, dù là trơ mắt nhìn sinh mạng sắp biến mất cũng lười đưa tay ra…”
“Loại người này còn ghê tởm hơn cả những tên bồi thẩm viên không phân biệt trắng đen, xuyên tạc, ăn không nói có năm đó! Nhưng bọn chúng lại thường xuyên nhận được hậu đãi, sẽ không bị truy cứu bất cứ trách nhiệm nào…”
“Cho nên những kẻ này thay đổi tôi, khiến cho tôi đột nhiên tỉnh ngộ, lúc ấy tôi mới vứt bỏ sự chết lặng và cô độc bốn mươi lăm năm, tìm lại ý nghĩa cuộc sống một lần nữa!”
“Tôi muốn để cho những kẻ lạnh lùng vô tình, làm tổn thương người khác phải trả giá đắt cho hành vi của mình!”
“Có lẽ, từ nơi sâu xa, đây chính là sứ mệnh của tôi!”
“Cho nên sau bốn mươi lăm năm, lại một lần nữa, tôi lại cầm lên một thứ có thể thay đổi mắt người… Dao phẫu thuật!!!”