Chương 2080 Hung thủ bốn mươi lăm năm trước
“Xin bà” Hiyama Masako vô cùng lễ phép nói: “Xin bà hãy nói cho tôi biết chân tướng năm đó đi!”“Cô…” Matsumoto Yusaki nhìn chằm chăm Hiyama Masako hỏi: “Cô là ai?”
“Kiyano Yuko là dì của tôi” Hiyama Masako cúi đầu nói: “Cũng chính là em gái của mẹ tôi…”
Chuyện này…
Triệu Ngọc trợn tròn mắt, thật sự không ngờ Hiyama Masako lại còn có một tầng lai lịch như vậy!
Kiyano Yuko chính là một trong hai cô gái bị sát hại năm đó.
Vừa rồi, Triệu Ngọc còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, tại sao Hiyama Masako lại cúi đầu chào một tội phạm giết người chứ?
Hiện giờ, hắn đã hiểu rồi, có vẻ như Hiyama Masako muốn thông qua Matsumoto Yusaki để biết được chân tướng cái chết của Kiyano Yuko.
Cô gái này thật đúng là…
“À…” Matsumoto Yusaki nheo mắt lại suy tư một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Cái chết thương tâm của dì khiến gia đình ông ngoại tôi vô cùng đau buồn, trước khi ông bà ngoại qua đời, họ vẫn nhớ mãi không quên chuyện này” Hiyama Masako thành khẩn nói: “Bây giờ, mẹ tôi bệnh nặng, tôi thật sự hy vọng lúc còn sống mẹ có thể biết được chân tướng!”
“Tôi van xin bà, hãy nói cho tôi đáp án đi!”
“…” Matsumoto Yusaki không nói gì, thế nhưng trên mặt không còn ý cười tà dị như trước. Ngược lại, bà ta dường như đột nhiên già đi rất nhiều tuổi, lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo thê lương.
“Tôi biết” Hiyama Masako lại nói: “Trước khi bà giật dây Takaki Iwata, tất nhiên bà đã biết được gì đó!”
“Bà ghét cái ác như kẻ thù, chứng tỏ trong lòng bà vô cùng rõ ràng cha của Takaki Iwata là vô tội, có đúng không?”
“…” Bờ môi Matsumoto Yusaki phát run, mở miệng nhưng lại không phát ra âm thanh.
“Bà hãy nói cho tôi biết chân tướng đi!” Hiyama Masako nói: “Bằng không, bà sẽ không vô duyên vô cớ đi trợ giúp Takaki Iwata, làm một chuyện hoàn toàn không liên quan gì tới bà!”
“Bà không cảm thấy lý do bà trở thành sát thủ con ngươi đen vô cùng không hợp logic sao?”
“Trong toàn bộ quá trình phát triển tâm lý của bà, chỉ thiếu một khâu quan trọng nhất!” Hiyama Masako càng nói càng nghiêm túc: “Nhưng trong lời tường thuật vừa rồi, bà lại cố ý lảng tránh”
“Thế nào, chắc bà phải thừa nhận rồi nhỉ?” Nói đến đây, Hiyama Masako mạnh mẽ nói: “Thực ra, bà chính là hung thủ thật sự đã sát hại hai cô gái kia!”
“Không… Không…” Matsumoto Yusaki đột nhiên thất thố, thề thốt phủ nhận nói: “Không! Không phải tôi!”
“Còn chưa chịu thừa nhận sao?” Hiyama Masako nói: “Tôi đã nghiên cứu vụ án hai cô gái bị hại nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có được một kết luận, nếu như hung thủ thật sự không phải là cha của Takaki Iwata thì sở dĩ hung thủ muốn phân thây các cô gái, tất nhiên là muốn che giấu điều gì đó!”
“Dù là sau lúc đó hay là trước đó, đều chưa từng xảy ra vụ án nào tương tự cả, cho nên cái chết của hai cô gái rất có thể chỉ là một chuyện ngoài ý muốn?”
“…” Hai gò má Matsumoto Yusaki run rẩy, bờ môi tím xanh, rất rõ ràng Hiyama Masako đã đâm trúng điểm yếu của bà ta.
“Bà đã từng học y, biết sử dụng dao phẫu thuật, biết rõ kết cấu của cơ thể người…” Hiyama Masako lại nói: “Là bà phân thây các cô gái, hãm hại cha của Takaki Iwata!”
“Cũng chính vì vậy nên sau khi cha của ông ta bị phán tử hình, bà cảm thấy có lỗi với ông ta, thế nhưng bà lại không dám nói rõ chân tướng cho ông ta biết!”
“Bà và Takaki Iwata là thanh mai trúc mã, bà vẫn luôn thầm mến ông ta, thế nhưng bà lại làm tổn thương ông ta sâu sắc!”
“Chính sự mâu thuẫn không thể phá bỏ này, dẫn đến tâm lý của bà bị vặn vẹo, cho nên bà cố ý lừa dối Takaki Iwata, đem sự hận thù của ông ta chuyển dời lên những bồi thẩm viên kia!”
“Thực ra, bà giết những người kia cũng chỉ là muốn hóa giải tội nghiệt của chính bà thôi!”
“Nhưng mà tội nghiệt chính là tội nghiệt, vốn dĩ không thể hóa giải được, cũng không có khả năng trở thành sự cứu rỗi của bà, giống như, giống như hành động của bà hôm nay vậy!!”
“A!!!”
Matsumoto ôm ngực gào to một tiếng, trông như muốn thổ huyết, nhưng lại không phun ra được gì.
Cái này…
Triệu Ngọc nhìn Hiyama Masako, trong lòng cũng rối bời, không theo kịp tiết tấu.
Trước đó, hắn cũng cảm giác được trong lời khai của Matsumoto Yusaki còn thiếu điều gì đó, chỉ là vẫn chưa kịp suy nghĩ thật kỹ.
Thật sự không nghĩ tới, Hiyama Masako tư duy nhanh nhẹn như vậy, cô ta bề ngoài trông rất khách sáo, nhưng lại ra chiêu ở sau lưng, khiến đối phương bị lật đổ!
“A!!!” Matsumoto ôm ngực, trông như đau đớn khi bị dao cắt vậy.
“Bà cho rằng bà giơ tay lên múa dao, giết chết những kẻ coi thường sinh mệnh như Kwon Yoo Dong, Ryoo Bul Seong thì có thể cứu rỗi tội lỗi của bà, có đúng không?” Hiyama Masako vẫn đang hùng hổ dọa người: “Bà cất giữ mười bảy con mắt kia không phải là muốn để mọi người biết được mà là muốn mang vào mộ của chính bà đúng không?”
“Trong truyền thuyết tại quê hương của bà, con ngươi đen có thể trấn áp linh hồn của con người, nhưng nếu bà được chôn cùng với con mắt mà bà thu được từ người khác thì lại có thể giảm bớt tội lỗi của bà!”
“Nói như vậy, không phải bà cũng là một kẻ vì tư lợi mà coi thường sinh mạng của người khác sao? Bà không cảm thấy hành vi của bà quá dối trá, quá đáng xấu hổ à?”
“Bà lợi dụng sự hận thù của người khác, nhưng từ đầu đến cuối, ngoại trừ hai bàn tay dính đầy máu và tội ác ra thì bà đã lấy được cái gì?”
“Nếu như bà thật sự thích Takaki Iwata thì năm đó nên dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, dũng cảm nói ra chân tướng! Là bà hại ông ta, hại cả nhà bọn họ!!!”
“A!!!”
Lần này Matsumoto Yusaki phản ứng càng dữ dội, bà ta đau khổ ôm ngực, thân thể co rút vặn vẹo, cả người giống như thu nhỏ lại.
Nhìn thấy phản ứng đau đớn của Matsumoto Yusaki, Hiyama Masako đã nắm chắc tâm lý, lúc này xoay người lại, cúi đầu thật sâu với Triệu Ngọc.
“Thần thám Triệu, thật sự cảm ơn anh!” Hiyama Masako thành khẩn nói cảm ơn: “Đêm qua, tôi còn xem thường anh, thật sự không nghĩ tới chúng ta có thể thật sự làm rõ chân tướng vụ án bốn mươi lăm năm trước nhanh như vậy!”
“Hiện giờ, tôi đã hài lòng rồi, anh thật sự không hổ là thần thám trong truyền thuyết! Còn nữa, tôi cũng phải vì thầy của tôi mà cảm ơn sự trợ giúp của anh một lần nữa!”
Nói xong, Hiyama Masako khom người rất sâu, rồi mới quay người đi thẳng.
“Chờ một chút!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc và Matsumoto Yusaki lại đồng thời hô một câu như vậy.
“Hả?” Hiyama Masako dừng bước, đầu tiên là nhìn Triệu Ngọc một cái, lại nhìn Matsumoto Yusaki một cái, không rõ vì sao hai người này lại trăm miệng một lời như thế?
Triệu Ngọc cũng nhìn Matsumoto Yusaki một cái rồi nói với Hiyama Masako trước: “Cô đã sai rồi, Hiyama Masako! Kẻ giết chết hai cô gái đó, không thể nào là bà ta được!”
“Cái… Cái gì!?” Hiyama Masako kinh hãi, cũng nhìn về phía Matsumoto Yusaki.
Mà lúc này, Matsumoto Yusaki lại đột nhiên cười, lại lộ ra nụ cười khiến cho người ta phát run đó: “Ha… Ha ha… Hiện tại cuối cùng tôi cũng biết tại sao tôi lại bị các anh bắt được rồi!”
“Thần thám Triệu” Hiyama Masako vội vàng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Tôi đã xem qua tư liệu mà cô đưa cho tôi” Triệu Ngọc nói: “Tách rời thi thể và hiểu biết cấu tạo cơ thể người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”
“Quê hương của chúng tôi có câu cổ ngữ, rằng không được hiểu lầm bác sĩ và đồ tể giống nhau! Tức là một người cầm dao phẫu thuật làm bác sĩ thì không có khả năng cầm dao đi làm đồ tể!”
“Cũng giống như đạo lý đó, một đồ tể quen với việc giết gia súc thì vĩnh viễn không thể làm thầy thuốc chữa bệnh cứu người, bởi vì cho dù anh ta giơ tay cứu chữa nhưng trong lòng cũng sẽ chỉ nghĩ đến việc giết chết”
“Một người cứu mạng, một người lấy mạng, nếu thứ mà Matsumoto Yusaki cầm là dao phẫu thuật thì bà ta sẽ không có khả năng là hung thủ phân thây!” Triệu Ngọc nói với Matsumoto Yusaki: “Tôi nói có đúng không?”
“…” Matsumoto Yusaki không nói gì, nhưng chính như vậy lại tức là ngầm thừa nhận.
“Vậy thì…” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Hiện giờ bà có thể nói cho chúng tôi biết chưa, hung thủ thật sự của bốn mươi lăm năm trước rốt cuộc là ai?”