Chương 2081 Chân tướng xa vời
“Hừ hừ…” Matsumoto Yusaki ra vẻ không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa: “Tôi và cha của Takaki Iwata vốn không thân quen gì, tôi cũng không có kinh nghiệm giết mổ gì, sao có thể bắt chước được cách ra tay giết mổ của cha ông ta để giết chết hai cô gái kia chứ?”“Vậy…” Hiyama Masako nhíu chặt chân mày: “Vậy thì tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao? Bà cũng không biết hung thủ là ai à?”
“Hay là… kẻ phạm tội thật sự chính là cha của Takaki Iwata? Tất cả mọi chuyện đều là phán đoán của Takaki Iwata?”
“Không… không…” Matsumoto Yusaki cuối cùng cúi đầu xuống, không còn dáng vẻ tao nhã nữa, nói một cách ảm đạm khác thường: “Các anh không biết đấy thôi, thật ra trong câu chuyện xa xôi này có sự xuất hiện của hai người cha!”
Cái gì!?
Hai người cha?
Triệu Ngọc và Hiyama Masako đều giật mình, ban đầu, hai người họ đều không hiểu được, nhưng cuối cùng vẫn là Triệu Ngọc nhanh trí hơn, lập tức kinh ngạc hỏi: “Ý của bà là, hung thủ thật sự không phải cha của Takaki Iwata mà là cha… cha của bà?”
Matsumoto Yusaki không phản bác, chứng tỏ bà ta đã ngầm thừa nhận suy đoán của Triệu Ngọc.
“Một người… một người cha khác?” Hiyama Masako hiển nhiên vẫn còn đang hỗn loạn: “Cha của bà là ai?”
“Cha tôi là Matsumoto Shigeru” Matsumoto Yusaki nói: “Bí mật này… bí mật này… đã hơn bốn mươi năm rồi…”
Nói đến đây, Matsumoto Yusaki bắt đầu run rẩy cả người, dường như chuyện mà bà ta sắp kể vốn dĩ bà ta định chôn giấu cả một đời.
Sau khi bà ta nói ra cái tên này, Hiyama Masako nhanh chóng lắc đầu với Triệu Ngọc, ý là trong vụ án điều tra năm đó chưa từng xuất hiện cái tên này.
“Cha tôi sống ở Hokkaido…” Matsumoto Yusaki nói: “Cả gia đình của Takaki Iwata cũng sống ở Hokkaido, chúng tôi ở cùng một thôn”
“Cô này nói rất đúng, tôi và ông ta đúng thật là thanh mai trúc mã, là bạn chơi với nhau từ nhỏ…”
“Tôi nhỏ hơn ông ta năm tuổi, ông ta là một người có tướng mạo tuấn tú…” Matsumoto Yusaki nói:” Thực ra từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã cùng nhau chơi trò chơi con ngươi đen”
“Phần lớn các gia đình ở thôn chúng tôi đều mưu sinh bằng nghề giết mổ, chỉ cần là thanh niên trưởng thành thì cơ bản đều biết một số kỹ năng giết mổ…”
“Sau khi giết mổ súc vật, chúng tôi thường nhìn thấy người lớn lấy đi mắt của chúng, đổi thành những viên đá màu đen, sau đó tiếp tục cử hành nghi thức, người lớn nói rằng làm vậy có thể trừ tà tránh tai họa, trấn áp oan hồn của súc vật…”
“Cho nên, có lúc tôi và ông Iwata hay giết một số động vật nhỏ như gà con, mèo con, sau đó học theo cách của người lớn, đổi mắt cho chúng…”
Trời ạ, nghe đến đây, Triệu Ngọc cảm thấy rợn cả tóc gáy, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã quen giết chóc, chuyện này dường như còn kinh khủng hơn cả cảnh trong phim khủng bố!
“Do cùng một thôn, cho nên kỹ thuật giết mổ của tất cả mọi người, cách thức ra tay cũng gần giống nhau chứ nhỉ?” Matsumoto Yusaki nói: “Cho nên, cha tôi và cha của Takaki Iwata là Takaki Kotobuki có chung một cách giết mổ, đó cũng là lý do tại sao sau này Takaki Kotobuki bị phán tử hình!”
“Chuyện này…” Hiyama Masako vội vàng thúc giục: “Bà có thể nói rõ hơn không? Quá trình xảy ra vụ án rốt cuộc là như thế nào?”
“Về sau…” Matsumoto Yusaki không bị Masako ảnh hưởng, vẫn nói theo tiết tấu của bà ta: “Mẹ ông Iwata qua đời, cha ông ta đã dẫn ông ta đến nơi khác, đến Yokohama”
“Đó là phong trào lúc bấy giờ, bởi vì Yokohama là cửa khẩu thương mại lớn, có rất nhiều người nước ngoài thích ăn thịt bò, tay nghề giết mổ của họ đúng lúc có thể phát huy tác dụng, cho nên không chỉ gia đình Takaki mà trong thôn cũng có rất nhiều người chuyển đi”
“Nhưng cha tôi lại không đi theo phong trào này, vẫn ở lại quê nhà, thế là tôi và ông Takaki cách xa nhau, thời bấy giờ chỉ có thể gửi thư qua lại…”
“Ông Takaki đã bén rễ sâu trong lòng tôi, tôi nhớ ông ta đến nỗi mắc phải bệnh tương tư, năm cấp ba, tôi lén đi xe đến Yokohama tìm ông ta…”
“Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi, ban ngày chúng tôi đến bờ biển và những địa điểm du lịch để vui chơi, đêm đến, ông ta dẫn tôi đi thưởng thức các món ăn ngon, sau đó, chúng tôi đến nhà nghỉ hoặc ký túc xá của ông ta, điên cuồng làm những chuyện đó…”
“Có điều, mặc dù chúng tôi phát sinh quan hệ từ lâu, ông ta đối xử với tôi cũng rất tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi không giống những người khác, cảm thấy ông ta đối xử với tôi không giống như người yêu mà giống người thân hơn”
“Nhưng tôi đang đắm chìm trong niềm vui sướng của tình yêu nên không hề để ý đến điều đó”
“Về sau, tôi mặc kệ sự phản đối của người nhà, từ bỏ đại học danh tiếng và tương lai tươi đẹp, lựa chọn một trường đại học bình thường ở Yokohama, vậy là tôi có thể sống chung với Takaki của tôi rồi!”
“Nhưng mà điều khiến tôi không thể ngờ đến chính là, khi tôi hào hứng đi tìm ông ta thì lại phát hiện ông ta đã có bạn gái từ lâu rồi!”
“Điều tôi lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, từ đầu đến cuối, ông ta vẫn xem tôi như em gái nhà bên, căn bản không hề thích tôi…”
“Khi đó tôi vô cùng thất vọng, nhưng không hề tuyệt vọng”
“Bởi vì tôi cảm thấy có lẽ tôi vẫn còn cơ hội!” Matsumoto Yusaki đắm chìm trong hồi ức trước đây: “Dù sao chúng tôi cũng sống chung một thành phố, tôi có rất nhiều cách để giành lại ông Takaki…”
“Nhưng mà sự thật chứng minh, cách làm của tôi đều là sai, mặc dù tôi đã gây ra rất nhiều sự hiểu lầm và phiền phức cho ông ta và bạn gái, nhưng làm như vậy không những không thể giành được ông Takaki mà trái lại còn khiến ông ta phản cảm, thậm chí ông ta còn tức giận nói rằng không muốn gặp tôi nữa!”
“Lúc đó, trái tim tôi hoàn toàn bị ông ta tổn thương, đau lòng vô cùng, tôi hận ông ta vì ông ta đã phản bội tôi… thậm chí tôi còn từng nghĩ đến việc giết chết ông ta, sau đó chết chung với ông ta…”
“Nhưng mà có một số chuyện dường như được vận mệnh sắp đặt… Ngay lúc đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn…” Nói đến đây, mắt Matsumoto Yusaki không hề chớp lấy một cái, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào.
Sau đó, bà ta không kể tiếp nữa, dường như đang cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc, rồi mới tiếp tục nói với hai người: “Một hôm, khi tôi đang vô cùng đau lòng thì cha tôi đột nhiên đến tìm tôi!”
“Tôi vô cùng bất ngờ, khi rời khỏi quê nhà, tôi đã tức giận bỏ đi, nhưng tôi không ngờ cha lại đột nhiên đến tìm tôi…”
“Ban đầu, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng cảm động, rất muốn ôm lấy cha mà khóc to một trận”
“Nhưng tôi không ngờ trông cha tôi lại vô cùng sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, nói năng cũng lộn xộn cả lên” Matsumoto Yusaki khóc ròng mà nhớ lại: “Tôi hỏi ông ấy làm sao vậy, ông ấy úp úp mở mở cả buổi trời mới bảo tôi vào trong rừng, cho tôi nhìn xe của ông ấy!”
“Trên xe toàn là máu, tôi vừa nhìn đã hiểu ra, có lẽ vì đến thăm tôi mà ông ấy đã gặp phải tai nạn!”
“Nhưng, tôi không ngờ đến…” Giọng nói của bà ta run rẩy: “Khi tôi mở cốp sau của xe ra thì tôi… tôi lại nhìn thấy…”
“Nhìn thấy… phù…” Bà ta nhăn nhó, ôm lấy khuôn mặt mà đau khổ nói: “Nhìn thấy thi thể của hai cô gái!!!”
Ôi trời…
Nghe đến đây, Triệu Ngọc và Hiyama Masako đều sợ ngây người, họ đều không ngờ tình hình năm đó lại là như vậy!
“Cha của tôi khi đó đã sợ đến mức chết lặng” Matsumoto Yusaki tiếp tục kể: “Ông ấy nói rằng mượn xe của người cùng thôn, giấy tờ xe có lẽ không được đầy đủ…”
“Ông ấy cố tình đi băng qua con đường nhỏ ven biển để đến đây, nhưng không ngờ trên đường đột nhiên có hai cô gái vọt ra…”
“Khi đó, tôi… tôi…” Matsumoto Yusaki ôm ngực, vô cùng hối hận mà nói: “Haiz! Nếu như… nếu như lúc đó tôi khuyên ông ấy đến Cục Cảnh sát tự thú thì có lẽ, có lẽ đã chẳng có chuyện gì rồi…”