Chương 2082 Nhược điểm của đồ tể
Triệu Ngọc và Hiyama Masako nhìn nhau, cả hai người đều có cùng một cảm giác, vừa khiếp sợ vừa tò mòKhiếp sợ là lẽ đương nhiên, không ai ngờ được vụ thảm án xảy ra vào bốn mươi lăm năm trước lại bắt nguồn từ một vụ tai nạn xe.
Mà điều tò mò chính là họ không hiểu, rõ ràng là một vụ tai nạn xe nhưng vì sao cuối cùng lại phát triển thành một vụ phanh thây tàn nhẫn, đồng thời còn khiến cho cha của Takaki Iwata bị cuốn vào vụ án?
“Cha tôi nói…” Matsumoto Yusaki tiếp tục kể: “Sau khi tông chết hai cô gái đó, ông ấy không rõ gần đó có người hay không, nên đã cất thi thể vào cốp sau của xe…”
“Ông ấy quá hoảng loạn, cho nên sau khi lái xe ra đường lớn còn đâm phải hai cái thùng rác, còn nữa, ông ấy nhận thấy trên đường có rất nhiều người đã chú ý đến ông ấy!”
“Hơn nữa, còn có thể nhìn thấy máu trên xe, nếu bên phía cảnh sát bắt tay vào điều tra thì nhất định sẽ tìm đến ông ấy”
“Lúc đó, đối mặt với hai thi thể nữ, ông ấy đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng tôi lại không như vậy…” Matsumoto Yusaki cắn răng nói: “Càng nhìn thấy cảnh máu me đó, tôi lại càng thêm bình tĩnh”
“Tôi bắt đầu tập trung suy nghĩ, làm thế nào mới có thể giúp cha thoát tội?”
“Hơn nữa… từ lúc mới bắt đầu, tôi đã nghĩ đến hàng thịt của gia đình Takaki, và… có khi nào tôi có thể lợi dụng cơ hội này để trả thù tên bạc tình bạc nghĩa kia không?”
Thịch, Triệu Ngọc mở to mắt, trong lòng đã nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn!
“Lúc tôi và ông Takaki ở bên nhau…” Cô ta kể tiếp: “Tôi đã từng đến cửa hàng thịt của nhà ông ta rất nhiều lần, tôi biết cửa hàng thịt nhà họ có một cái cửa nhỏ đẩy cái là mở…”
“Chúng tôi thậm chí còn từng vui vẻ với nhau ở đó…”
“Tôi có ấn tượng sâu sắc với nơi đó, nơi đó có mùi máu tanh quen thuộc, cho nên…” Matsumoto Yusaki nhắm mắt lại: “Tôi nghĩ, vì sao không lợi dụng nơi chúng tôi đã từng vui vẻ để trả thù tên bạc tình đó?”
“Tôi không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, có lẽ khi đó tôi đã bị thù hận che mất lý trí” Bà ta nói: “Cuối cùng, không ngờ tôi lại thật sự làm như thế… bây giờ nghĩ lại, thực sự là…”
“Haizz” Bà ta thở dài nặng nề: “Là tôi, tôi đã hủy hoại cuộc đời của mọi người! Cũng bao gồm cả cuộc đời của bản thân tôi!”
“Bà… bà đã làm gì?” Giọng nói của Hiyama Masako đã thay đổi.
“Tôi và cha lái xe đến rừng cây bên cạnh hàng thịt, khi đó hàng thịt đã đóng cửa, là lúc mà người người nhà nhà đang ăn bữa tối, trong rừng không có ai…”
“Sau đó, tôi và cha khiêng hai thi thể vào trong hàng thịt, rồi giao toàn bộ những chuyện còn lại cho cha tôi…”
“Khi đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ nghĩ, phải làm như vậy mới không có ai liên tưởng tới vụ tai nạn xe kia!”
“Chỉ cần không liên tưởng đến tai nạn xe thì cảnh sát sẽ không đi khắp nơi tìm kiếm người chứng kiến, cũng sẽ không tra ra chiếc xe kia của cha tôi…”
“Còn nữa…” Matsumoto Yusaki lại nói: “Tôi cũng muốn mượn cơ hội đó để gây phiền phức cho tên bạc tình kia, cho ông ta một bài học, tôi thật sự không ngờ chuyện về sau lại chuyển biến xấu đến mức không thể nào xử lý được…”
“Có lẽ, khi đó tôi còn từng ôm tâm lý may mắn mà nghĩ, thịt và xương đều được xử lý ở hàng thịt, vậy sẽ không còn ai biết đến chuyện này nữa nhỉ?”
“Khi đó, tôi thật là khốn nạn mà, rõ ràng tôi biết rõ tất cả mọi chuyện đều mâu thuẫn, hai cô gái đầy sức sống đã không còn nữa, người thân của họ không thể nào dễ dàng từ bỏ việc tìm kiếm!”
“Tôi biết rõ, chỉ có cha tự thú mới là cách giải quyết tốt nhất, nhưng tôi… đã làm như thế…”
“Khi đó, cha tôi đã chẳng biết phải làm gì, ông ấy đều nghe lời tôi, tôi nói cái gì, ông ấy làm cái đó…”
“Lúc ấy, tôi còn làm một việc mà tự cho là thông minh, bởi vì tôi có quan hệ với Takaki Iwata cho nên…” Matsumoto Yusaki nói: “Tôi lái chiếc xe kia của cha tôi đến một ven biển khá xa, sau đó lại quay trở về ký túc xá của mình, ở chung với bạn cùng phòng!”
“Như vậy là tôi đã có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường…”
“Đêm đó, tôi rõ ràng biết cha mình đang làm một việc tàn ác vô nhân đạo, nhưng tôi vẫn cười nói vui vẻ với bạn cùng phòng, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường…”
“Thế là sau khi cha tôi làm xong chuyện, ông ấy không gặp tôi, trực tiếp đi đến ven biển, rửa sạch xe, sau đó nhân lúc trời sáng thì lái đi!”
“Tất cả mọi chuyện là như vậy… chỉ như vậy…”
Nói đến đây, Matsumoto Yusaki không ngừng nghẹn ngào, rồi không nói nên lời nữa.
“Sao lại như vậy chứ?” Hiyama Masako nói: “Cho dù xảy ra tai nạn giao thông, cho dù là tông chết người, cho dù giấy tờ không đầy đủ, nếu như có thể tích cực xử lý thì cũng chưa chắc đã phải ngồi tù!”
“Vì sao lại ngốc như vậy chứ?” Cô ta hỏi: “Tuy rằng bà học y, nhưng có lẽ cũng hiểu luật pháp chứ nhỉ? Sao bà lại giật dây cha mình làm ra chuyện độc ác như vậy chứ?”
“Chỉ bởi vì tên bạc tình Takaki Iwata kia sao?”
“Hu hu…” Ai ngờ, sau khi nghe thấy lời này, Matsumoto Yusaki lại gào khóc thảm thiết, vô cùng ăn năn nói: “Các người không thể hiểu được, khi cha tôi tìm tới tôi thì đã rất muộn!”
“Chúng tôi… chúng tôi chỉ có thể làm như vậy…”
“Hả?” Hiyama Masako không hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Bà ta nói: “Sau khi xảy ra tai nạn, một cô gái trực tiếp bị tông chết, người còn lại thì… người còn lại…”
⚝ ✽ ⚝
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc lạnh cả sống lưng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng lạnh toát…
“Ý của bà là…” Hiyama Masako cũng kinh sợ biến sắc: “Cha của bà… đã giết chết cô gái đó!? Trời ạ!”
“Nhược điểm của đồ tể chính là đây…” Matsumoto Yusaki nói: “Thói quen giết mổ quanh năm đã khiến ông ấy không phân biệt được đâu là người đâu là súc vật…”
“Không! Đây chỉ là cái cớ mà thôi!!!” Hiyama Masako tức giận hét lớn: “Cái gì mà nhược điểm của đồ tể, đây rõ ràng là mất hết nhân tính, loại người này sao xứng đáng sống tiếp trên đời nữa chứ?”
“Đúng vậy, cô nói rất phải, loại người này không đáng được sống… a a… a a a…” Matsumoto Yusaki đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Bà còn đáng ghét hơn cả cha bà đấy!” Hiyama Masako ghét ác như thù, nói: “Bà dung túng cho kẻ giết người, xúi giục ông ta làm chuyện xấu, còn hãm hại người khác, bà…”
Lúc này, Triệu Ngọc phát hiện tâm tình của Matsumoto Yusaki bị mất kiểm soát, nhanh chóng ngăn cản Hiyama Masako lại, chuyển chủ đề: “Tức là hung thủ giết hại và phanh thây cô gái đều là cha của bà!”
“Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó… sau đó…” Matsumoto Yusaki vui buồn thất thường, nói: “Các người đã đoán đúng rồi…”
“Thực ra, thực ra tôi cũng không ngờ cha của Takaki Iwata thực sự bị xử tử hình, những viên cảnh sát phá án kia, các vị kiểm sát trưởng, bồi thẩm viên, còn có thẩm phán nữa, chẳng lẽ mắt họ đều mù ư?”
“Sự việc này rõ ràng không hề liên quan đến Takaki Kotobuki, họ lại thực sự phán Takaki Kotobuki tử hình, những kẻ này chắc chắn là cố ý, họ đều có mắt không tròng…”
“Cho nên tôi đã không ngừng ám thị tâm lý Takaki Iwata, để ông ta chuyển thù hận lên người những người đó…”
“Tình cảm cha con họ sâu đậm, sau khi cha chết, tâm tình ông Iwata vẫn luôn suy sụp, hơn nữa còn chia tay với bạn gái nữa…”
“Nhưng tôi khi đó lại không hề có chút vui mừng hay hạnh phúc nào, có chăng chỉ là hối hận vô vàn, tôi không dám tin vì hành động sai trái của mình mà dẫn đến cái chết của cha ông Iwata…”
“Tôi vừa muốn quay lại làm lành với ông ta, nhưng lại không dám đối mặt với ông ta!”
“Cuối cùng, tôi chỉ có thể tự lừa gạt bản thân mình, để bản thân kiên quyết cho rằng kẻ hại chết cha ông ta không phải là mình, mà là những bồi thâm viên và thẩm phán kia!”
“Chúng tôi muốn giết chết họ, đổi con ngươi đen cho họ, báo thù cho cha ông Iwata!!!”