Chương 2083 Quay về đi
“Trong quá trình báo thù” Matsumoto Yusaki ôm ngực, yếu ớt nói: “Ông Iwata cuối cùng cũng đón nhận tôi, chúng tôi dường như đã quay lại trò chơi con ngươi đen thời thơ ấu…”“Khi đó, tôi còn mong ước, có lẽ chờ báo thù xong rồi, chúng tôi có thể thật sự ở bên nhau, tôi cũng sẽ quên đi tất cả những gì tôi từng làm với ông ta…”
“Nhưng tất nhiên đó chỉ là mong muốn chủ quan của tôi” Matsumoto Yusaki mệt mỏi chớp mắt, giống như phải dùng hết sức lực: “Chúng tôi đã giết nhiều người như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra đến ông ta, ngay lúc chúng tôi lấy đi một con mắt của thẩm phán thì cảnh sát đột nhiên xộc vào…”
“Ông Iwata vì bảo vệ tôi nên đã giúp tôi dụ họ đi, sau đó… các anh đã biết những chuyện đã xảy ra rồi đấy”
“Vì thân phận của tôi không thể để người khác biết được, nên ông Iwata đã che giấu giúp tôi” Matsumoto Yusaki tiếp tục nói: “Cho nên trong vụ án con ngươi đen, cảnh sát chưa đừng động đến tôi”
“Chẳng qua khi điều tra đến cô gái bị hại, có thanh tra đến hỏi tôi, nhưng tôi có chứng cứ ngoại phạm, lại không biết dùng dao mổ, cho nên họ không nghi ngờ gì tôi…”
“Ông Iwata nhảy xuống núi, cảnh sát vẫn không tìm được thi thể, tôi không biết ông ta còn sống hay đã chết, cho nên không dám rời khỏi Yokohama”
“Sau đó, khi vừa tốt nghiệp, tôi cố ý đến xưởng đóng tàu làm bác sĩ” Matsumoto Yusaki nói: “Bởi vì ở đó khá yên tĩnh, tôi lại cần tìm một nơi yên tĩnh như vậy để chờ ông Iwata quay về tìm tôi…”
“Nhưng ai ngờ, lần chờ đợi này lại kéo dài suốt bốn mươi lăm năm…” Khi nói chuyện, cảm xúc của Matsumoto Yusaki không hề dao động nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, “Iwata… anh đã đi đâu mất rồi?”
“Anh có biết em chờ anh cực khổ biết bao, thời gian truy tố đã qua rồi, anh trở về đi… Hu hu…” Nói đến đoạn xúc động, Matsumoto Yusaki mới cất tiếng khóc thảm thiết: “Trở về đi, trở về đi…”
“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Cha bà đâu?”
“Cha… cha tôi cũng không khá hơn tôi…” Matsumoto Yusaki khóc nấc lên, giống như bệnh tình nguy kịch, lời nói cũng trở nên thều thào: “Từ sau chuyện đó, ông ấy… ông ấy trầm mặc hẳn, cũng không động vào dao mổ nữa, đừng nói đến dao mổ mà ngay cả… ngay cả dao gọt hoa quả cũng không cầm nổi…”
“Cũng chỉ chừng bốn, năm năm sau, ông ấy mắc bệnh nan y qua đời” Matsumoto Yusaki đau đớn gập người lại: “Tuy ông ấy đã làm chuyện sai lầm nhưng ông ấy vẫn là cha tôi, tôi không biết nên làm thế nào… làm thế nào đây, tôi nên căm phẫn, nên cảm thông, hay nên đau lòng?”
“Đáng lẽ… đáng lẽ…” Lúc này, Matsumoto Yusaki giơ đôi bàn tay vẫn ôm ngực lên, chỉ về phía phòng ngủ, rất khó khăn nói: “Đó… đó… đó phải là mười chín con rưỡi, nhưng… a…”
Ai ngờ, vừa nói tới đây, Matsumoto Yusaki bỗng nhiên ngã xuống giường, cơ thể run rẩy không ngớt, giống như mắc phải bệnh gì…
Hả!?
Triệu Ngọc và Hiyama Masako kinh hãi, vừa đứng dậy thì cửa phòng bị Lee Jin Ju đẩy ra.
“Mau! Mau!” Lee Jin Ju vẫy tay với bên ngoài: “Lập tức đưa tới bệnh viện”
Theo mệnh lệnh của Lee Jin Ju, một vài nhân viên cứu hộ nâng cáng tiến vào, vội vã nâng Matsumoto Yusaki lên cáng, sau đó đưa đi.
“Matsumoto Yusaki mắc bệnh tim nghiêm trọng” Lee Jin Ju nói với Triệu Ngọc và Hiyama Masako: “Tôi đã đề phòng chuyện này! Cho nên đã gọi xe cứu thương và bác sĩ cấp cứu trước…”
“À…”
Triệu Ngọc còn đang chìm trong nỗi kinh sợ chưa thể thoát ra, có vẻ rất bứt rứt.
Hiyama Masako cũng vậy, một lúc lâu sau mới nói với Triệu Ngọc: “Chẳng… chẳng trách… vụ án cô gái bị hại năm đó lại khó điều tra rõ chân tướng như vậy”
“Takaki Kotobuki thật đáng thương, vậy mà lại là kẻ chết thay, đến chết vẫn không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Masako xốc lại tinh thần, nói tiếp: “Không được, tôi phải nhanh chóng công khai sự thật, trả lại sự trong sạch cho Takaki Kotobuki”
“Tuy ông ấy đã chết rồi, nhưng chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, ông ấy sẽ được lấy lại danh dự…”
“Chỉ có điều…” Lee Jin Ju lắc đầu thở dài: “Chuyện vừa rồi, tôi đã nghe thấy hết rồi. Thật ra, suy cho cùng vẫn là tại Matsumoto Yusaki, tuy bà ta rất có tài nhưng tâm lý của bà ta tồn tại vấn đề rất lớn”
“Đúng vậy” Hiyama Masako thở dài: “Ai mà ngờ được nguồn cơn của vụ án cô gái bị hại và vụ án con ngươi đen lại là sự đố kỵ trong tình cảm nam nữ chứ”
“Tâm lý của ông bố chắc chắn cũng có vấn đề” Triệu Ngọc phụ họa: “Đâm phải người ta rồi, chẳng những không tích cực cứu chữa mà còn tự tay giết người”
“Tôi nghĩ đây mới là nguyên nhân Matsumoto Yusaki căm thù nhân tính lạnh lùng nhỉ”
“Ở mức độ nào đó…” Triệu Ngọc nói: “Cha của bà ta cũng là đầu sỏ đẩy Matsumoto Yusaki đến bước đường này”
“Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày trước thiên hạ, nhưng…” Hiyama Masako cảm khái nói: “Sao tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ thấy nặng nề hơn?”
Lời của Masako chạm đến đáy lòng Triệu Ngọc. Giống như mỗi lần điều tra phá án, rõ ràng mình đã tra rõ chân tướng, nhưng chân tướng này lại thường khiến người ta thổn thức, càng khó mà chấp nhận.
Lên thiên đường, xuống địa ngục, chỉ trong một ý nghĩ.
Có đôi khi, con người cách vực sâu chỉ vỏn vẹn một bước chân, một lựa chọn vô ý hoặc trùng hợp sẽ đẩy người ta rơi vào vực sâu, không thể thoát ra.
Thứ mà Triệu Ngọc nhớ nhiều nhất chính là sau mỗi lần phá án, hắn sẽ luôn nói vài câu giống nhau: “Nếu như ai đó lúc trước không làm vậy thì đã không có vụ án về sau”
“Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải trùng hợp như vậy thì e rằng cũng sẽ không xảy ra vụ án thế này đâu nhỉ?”
Trong vụ án này cũng vậy, nếu trước đó cha của Matsumoto Yusaki có thể lý trí hơn, không đồng ý với cách làm của Matsumoto Yusaki thì sau này đã không xảy ra một loạt giết chóc như thế.
Hiện tại, khi Triệu Ngọc quay lại xem xét những sự việc này, mới chợt hiểu ra có một số chuyện không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà dường như đã là tất nhiên.
Suy cho cùng, vẫn là do sự lựa chọn của đương sự.
Ví dụ như vụ án con ngươi đen, cho dù năm đó Matsumoto Shigeru không gây ra tai nạn thì chưa chắc đã không xảy ra vụ án con ngươi đen sau đó.
Bởi vì chuyện đó vốn nằm trong tính cách của Matsumoto Yusaki rồi, về sau gặp chuyện giống như vậy, e rằng bà ta vẫn sẽ lựa chọn sai lầm thôi.
Có lẽ không thể tránh khỏi ngoài ý muốn, nhưng lòng người nhất định không thể mất đi cán cân.
“Cô Masako” Lúc này, Lee Jin Ju quay sang hỏi Hiyama Masako: “Cô nói cô là người thân của Kiyano Yuko, đều là giả phải không?”
“Ừ” Hiyama Masako gật đầu: “Lúc đó tôi nghĩ Matsumoto Yusaki chính là hung thủ trong vụ án giết hại hai cô gái kia, cho nên tôi định lợi dụng thân phận người thân của Kiyano Yuko để khiêu khích bà ta”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc gật đầu, thật ra hắn đã biết điều này từ lâu, vì Đinh Lam đã tra rõ lai lịch của Hiyama Masako, biết cô ta và người bị hại trong vụ án đó không có mối quan hệ nào.
“Nhưng… câu cuối cùng mà bà ta nói…” Hiyama Masako bỗng quay qua hỏi Triệu Ngọc: “Mười chín con rưỡi là sao vậy?”
“Bà ta… bà ta muốn nói vốn định móc luôn mắt của cha mình, đổi thành con ngươi đen ư?”
Đối với câu hỏi này của Masako, Triệu Ngọc vẫn chưa trả lời, trong đầu xuất hiện hình ảnh đáng sợ còn hơn cả phim kinh dị.
Trong một thôn xóm xa xôi nào đó ở Hokkaido, có một ngôi mộ đứng sừng sững, trong huyệt mộ, có một hài cốt đã chết từ vài chục năm trước, hóa thành xương khô.
Mà hai mắt của hài cốt được khảm hai viên đá màu đen.