← Quay lại trang sách

Chương 2085 Chuyện lo lắng nhất

Trong một quán cơm nào đó ở Seoul, Đinh Lam và Triệu Ngọc đang dùng bữa tối“Cái gì? Vẫn chưa tìm được sao?” Triệu Ngọc cầm điện thoại, nói với Lee Jin Ju ở đầu bên kia: “Xem ra, những con ngươi đen này có khả năng đã bị Matsumoto Yusaki xử lý rồi!”

“Như vậy đi, các cô đi lục soát ở khu khác, hỏi hàng xóm xem Matsumoto Yusaki thường xuyên đi tới chỗ nào? Tiếp xúc với những ai?”

“Còn nữa, vì để đề phòng lỡ như, các cô vẫn phải phái người đi tới giáo đường và hội giúp đỡ một chuyến!”

“Matsumoto Yusaki nghe lén phòng xưng tội và hội giúp đỡ, các cô tranh thủ thời gian hỏi thăm xem có còn gặp được người nào giống như Yoo Wan Jin và Choi Dong San không?”

“Tôi lo rằng Matsumoto Yusaki còn có mục tiêu nào khác…” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Từ cách nói chuyện và ánh mắt của bà ta là tôi có thể thấy được Ryoo Bul Seong tuyệt đối không phải là mục tiêu cuối cùng của bà ta…”

“Tôi biết” Lee Jin Ju nói: “Hiyama Masako cũng đang giúp đỡ tìm kiếm tin tức bên Nhật, xem mục tiêu của Matsumoto Yusaki có phải là những thẩm phán, hoặc là luật sư biện hộ năm đó chưa bị giết chết không…”

“Đúng, đúng” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Tôi cũng đang muốn nhắc nhở cô đây! Bao gồm cả những cảnh sát năm đó bắt giữ Takaki Iwata, ép ông ta nhảy núi kia nữa, các cô cũng phải điều tra thêm…”

“Mặc dù Matsumoto Yusaki đã bị bắt lại nhưng tôi cứ thấy mí mắt trái giật giật, à không” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút: “Là mí mắt phải chứ nhỉ…”

“Được rồi, tôi biết rồi, ngài thám tử!” Lee Jin Ju xu nịnh nói: “Tôi sẽ dựa vào chỉ thị của anh để tiến hành điều tra tiếp, tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ manh mối nào, vậy đã được chưa?”

“Tôi thật sự rất bội phục thái độ chăm chú của anh đấy! Đợi đến khi tìm được những con ngươi đen kia, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa!”

“Vậy…” Triệu Ngọc cũng không hẹp hòi, trực tiếp hỏi ngay: “Bên Matsumoto Yusaki thế nào rồi?”

“Vẫn đang trong quá trình chuẩn bị phẫu thuật” Lee Jin Ju nói: “Bởi vì sức khỏe của bà ta rất suy yếu, không đạt tiêu chuẩn phẫu thuật, bác sĩ lo ngại bà ta sẽ chết trên bàn phẫu thuật nên đang tính đợi đến khi các chỉ tiêu đủ điều kiện rồi mới làm việc”

“Trong thời gian này… bà ta chưa từng tỉnh lại lần nào à?” Triệu Ngọc sốt ruột.

“Bà ta từng tỉnh lại một lát nhưng ý thức mơ hồ, không thể giao tiếp bình thường được! Thần thám Triệu à” Lee Jin Ju quan tâm nói: “Những ngày gần đây, anh thật sự vất vả rồi! Hay là, hay là anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi làm là được rồi!”

“Ừm… Vậy được rồi!” Triệu Ngọc căn dặn: “Một khi có tin tức gì mới…”

“Chúng tôi nhất định sẽ nói cho anh trước tiên!” Lee Jin Ju tiếp lời: “Yên tâm đi!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ chờ cô mời đấy!”

Hai người nói đùa vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, Đinh Lam oán trách nói: “Anh rể à, em thật sự không hiểu, tại sao một người sáng suốt như anh lại xử lý chuyện này một cách ngu muội như vậy chứ?”

“Sao chứ?” Triệu Ngọc trừng mắt: “Anh lại làm gì đắc tội với em à?”

“Anh đừng làm phức tạp lên có được không?” Đinh Lam mím môi lại: “Vụ án con ngươi đen đã được phá rồi, hung thủ cũng đã bắt được, tiếp theo, chúng ta nên chuẩn bị toàn lực cho sự kiện kho báu của Tịch Vĩ!”

“Anh cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ?” Đinh Lam gõ đũa nói: “Một khi anh làm như thế, tương đương với việc vụ án con ngươi đen không thể nào kết án được!”

“Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi bà lão kia phẫu thuật xong mới được à?”

“Lỡ như bà ta chết trên bàn phẫu, vậy thì vụ án này còn có thể kết án được hay không?”

“Còn nữa, tại sao cứ phải phân cao thấp với những viên đá màu đen kia chứ?”

“Nếu như không tìm ra được thì phải làm sao?”

“Hơn nữa, biết đâu nó đã được dùng hết rồi thì sao?”

“Như vậy sao được?” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Anh là thần thám chuyên nghiệp, nếu như vụ án còn có điểm đáng ngờ thì nhất định phải giải quyết!”

“Giải quyết, giải quyết” Đinh Lam khinh bỉ: “Anh không biết đâu, hiện tại nước Mỹ đã phái hai đội ngũ đen trắng theo hai đường tới Seoul rồi!”

“Một đường thông qua thủ đoạn chính trị, yêu cầu Amerola và Tịch Mộng Na; một đường khác thì toàn lực điều tra tin tức về kho báu của Tịch Vĩ”

“Bởi vậy có thể thấy được bên trong kho báu của Tịch Vĩ nhất định có thứ mà bọn họ vô cùng coi trọng! Nếu như những thứ này rơi vào tay bọn họ thì rất có khả năng sẽ gây bất lợi cho chúng ta!”

“Nếu như chúng ta còn chưa ra tay thì không còn kịp nữa rồi!”

“Em gái à, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Triệu Ngọc gắp miếng thịt băm hương cá vào miệng, nói: “Khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm, kho báu của Tịch Vĩ tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu!”

“Thôi đi” Đinh Lam cũng nheo mắt lại: “Lại bắt đầu giả vờ rồi!”

“Được rồi, bị em nhìn thấu rồi…” Triệu Ngọc uống canh, sau đó nói: “Em đừng có gấp, việc này không phải cứ sốt ruột là có tác dụng đâu!”

“Thái độ bên Hàn từ đầu đến cuối vẫn chưa rõ ràng! Nếu chúng ta tham gia vào thì khẳng định sẽ đắc tội với bên Mỹ, cho nên hiện giờ chỉ sợ là bọn họ không nắm được quyền chủ động đâu!”

“À… Ừ…” Nói xong, Triệu Ngọc ngáp một cái, hiển nhiên đã vô cùng mệt mỏi.

Nói tới vụ án con ngươi đen mới nhớ, từ khi tới Hàn Quốc, hắn vẫn chưa được ngủ ngon một giấc nào.

“Được rồi!” Nhận ra Triệu Ngọc buồn ngủ, Đinh Lam nói: “Nếu đã ăn xong rồi thì em đưa anh về khách sạn nhé, chí ít thì Lee Jin Ju nói đúng, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt!”

“Cuồng thám thì cuồng, nhưng không thể bỏ mặc bản thân được…”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Anh rể em không yếu ớt đến vậy đâu!”

“Nhưng mà…” Đinh Lam nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, hỏi: “Đêm nay nhất định sẽ rất khó ngủ yên nhỉ?”

“Hả? Vì sao lại hỏi như vậy?” Triệu Ngọc tò mò.

“Hiện tại cuối cùng thì em cũng biết được sự khác biệt giữa đặc công và thám tử rồi” Đinh Lam nói: “Giống như trong vụ án con ngươi đen vậy, các anh thường xuyên tiếp xúc với chuyện đạo đức và cái chết cận kề thế này, trong lòng nhất định phải rất vững chắc mới được nhỉ?”

“Anh rể, anh tuyệt đối đừng để những vụ án này ảnh hưởng tới tâm lý đấy…”

“Không sao đâu” Triệu Ngọc mỉm cười: “Anh rể của em đã từng phá rất nhiều vụ trọng án, đã thành thói quen từ lâu rồi!”

Triệu Ngọc nói vô cùng thoải mái, nhưng thực ra, những điều ẩn trong lòng chỉ có mình hắn mới hiểu rõ được.

“Em cảm thấy” Đinh Lam nói: “Anh cũng phải tìm đến nơi giống như hội giúp đỡ, thổ lộ nỗi lòng tích tụ trong nội tâm một chút chứ? Kiềm chế quá lâu sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới anh!”

“Hội giúp đỡ… Ha ha ha” Triệu Ngọc cười nói: “Chúng ta đều giống nhau, rất nhiều thứ đều là tuyệt mật, đâu thể nói ra một cách tùy tiện được”

“Được rồi” Triệu Ngọc lau miệng: “Ăn no rồi, chúng ta về khách sạn đi…”

⚝ ✽ ⚝

Trong khách sạn, Triệu Ngọc mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Hắn mở choàng mắt, bất ngờ nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, không ngờ lại là nữ thần của mình… Miêu Anh!

“Ai thế này?” Triệu Ngọc hưng phấn nhảy từ trên giường xuống, theo bản năng giang hai tay ra: “Miêu Miêu? Em cuối cùng cũng đến rồi! Em muốn cho anh một sự bất ngờ sao?”

“Hừ, Triệu Ngọc, là anh cho em bất ngờ đó!” Ai ngờ, tiểu thư Miêu lại tức hổn hển chỉ vào Triệu Ngọc mà nói: “Anh xem chuyện tốt anh đã làm đi!”

“Hả? Chuyện tốt gì cơ?” Triệu Ngọc nghiêng đầu xem xét, không khỏi giật nảy mình, thấy bên cạnh mình có một cô gái đang nằm, chính là cô em vợ Đinh Lam!

Hả!?

Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vã giơ tay giải thích: “Miêu Miêu, không phải, không phải đâu, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Dưới tình thế cấp bách, hắn lại ngồi bật dậy khỏi giường và kêu gào, lúc này hắn mới ý thức được vừa rồi chỉ là một giấc mơ!

Mẹ nó…

Hắn bị hù dọa, nhìn vội sang bên cạnh mình, căn bản chẳng có người nào cả.

Tối hôm qua hắn không uống rượu, còn nhớ rõ là cô em vợ Đinh Lam vừa đưa mình về thì lập tức trở về phòng của cô ấy ngay, căn bản không ở lại!

Ha ha…

Giấc mơ này…

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy giấc mơ này mới là ác mộng thật sự, so với việc mơ thấy ma quỷ gì đó thì còn đáng sợ hơn!

Hắn cảm thấy khát nước, xuống giường đi đến chỗ cây nước nóng lạnh thì lại phát hiện ra đã bảy giờ sáng rồi.

Giấc ngủ này đúng là dài.

Ting ting ting…

Hắn vừa lấy nước xong thì điện thoại trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.

Không thể nào?

Triệu Ngọc nghĩ thầm, mới sáng sớm như vậy đã có điện thoại rồi, chẳng lẽ là bên Lee Jin Ju có biến rồi?

Ai ngờ, sau khi cầm điện thoại lên, hắn lại phát hiện ra là Miêu Anh gọi tới.

Hả!?

Mắt Triệu Ngọc sáng lên, trong lòng nghĩ thầm, liệu có phải là Miêu Miêu đã tới Seoul nên muốn mình đi tới sân bay đón không?

Nhưng mà sau khi nghe máy, hắn lại nhận được một tin tức hoàn toàn ngược lại.

“Triệu Ngọc” Miêu Anh trầm giọng nói: “Em báo cho anh một tin xấu, em vừa mới nhận được tin tức, sáng nay trong công viên của thành phố Tịnh Hải, có người phát hiện ra một thi thể, con mắt của thi thể đã bị người ta lấy đi, đổi thành… hai viên đá màu đen!!!”