← Quay lại trang sách

Chương 2096 Kịch bản không đúng

Đêm khuya một ngày nào đó, trong một rừng cây vắng vẻ ở ngoại thành SeoulMột chiếc xe ô tô việt dã màu đen đỗ ở bên ngoài rừng cây. Cánh cửa xe mở ra, một phạm nhân trên tay mang theo còng tay, trên đầu che mạng bị các cảnh sát giải xuống ô tô.

Lúc này, Lee Jin Ju đi xuống từ một chiếc xe khác, chậm rãi tới gần phạm nhân và gỡ khăn che mặt xuống.

Khăn che mặt được lấy xuống, lộ ra một khuôn mặt của người con gái Trung Đông rất rõ ràng, chính là nữ gián điệp… Amerola!

Amerola nhìn xung quanh, không chút bối rối, cũng không có bất cứ biểu lộ nào.

“Cô nói xem…” Lee Jin Ju dùng tiếng Anh lưu loát nói với Amerola: “Có cần phải làm loạn đến mức này không? Chờ đến khi cô rơi vào tay của Mỹ thì cô mới thoải mái sao?”

“Thủ đoạn của bọn họ thế nào, cô hẳn là rõ ràng hơn bất cứ ai khác nhỉ?”

Nghe thấy lời Lee Jin Ju nói, Amerola nheo mắt nhìn cô ta một cái, mặc dù trong lòng biết rõ đối phương muốn làm gì nhưng vẫn không nói lời nào.

“Tôi thật sự không biết tín niệm mà cô kiên trì đến cùng là cái gì? Chủ nhân cũ của cô đã bị cô hại chết, cô còn đang kiên trì cái gì chứ?” Lee Jin Ju chỉ vào rừng cây xa xa: “Chờ một lúc nữa, chỉ cần cô tiến vào rừng thì chẳng khác nào đã bước lên một con đường không thể quay đầu được nữa!”

“Người của Mỹ đang ở nơi đó chờ cô!”

“Nghe cô nói kìa…” Amerola khinh thường lườm Lee Jin Ju một cái, lạnh lùng nói: “Nói cứ như thể tôi còn có đường rút lui vậy!”

“Cô thông minh như vậy, thế mà lại không biết nên làm như thế nào để bảo vệ mình sao?” Lee Jin Ju nói: “Ầy, coi như nể mặt Triệu Ngọc, cho cô thêm một cơ hội!”

Nói xong, Lee Jin Ju lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Amerola.

“Làm gì vậy?” Amerola nhướng khóe miệng: “Muốn tôi uống thuốc độc sao?”

“Bây giờ cô hãy nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc Lundy muốn tìm cái gì trong phòng vật chứng của Cục Cảnh sát Gwangju” Lee Jin Ju dụ dỗ: “Tôi sẽ tặng viên thuốc này cho cô, nó có thể khiến cô sùi bọt mép, nhưng lại không lấy đi mạng sống!”

“Sau đó, chúng tôi có thể lấy cớ cô có chứng bệnh động kinh, đơn phương tạm dừng lần chuyển giao con tin này…”

“Hiện tại…” Lee Jin Ju lại giơ giơ viên thuốc trước mặt Amerola một cái: “Cô đã hiểu rõ ý của tôi chưa? Chỉ cần chúng tôi có thể tìm được kho báu của Tịch Vĩ, vậy thì… cô cũng sẽ không bị dẫn độ tới Mỹ nhận hình phạt đâu!”

“Mà chúng tôi cũng sẽ dựa theo điều kiện đã bảo đảm với cô lúc thẩm vấn, phóng thích cô vô điều kiện! Cô sẽ lại được tự do một lần nữa…”

“Thế nào?” Lee Jin Ju khuyên nhủ: “Nếu như tôi là cô, tôi bằng lòng ở lại quốc gia phe thứ ba, đây quả thật là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất của cô rồi đấy!”

“Hừ hừ…” Ai ngờ, sau khi nghe xong lời đề nghị của Lee Jin Ju, Amerola bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng, cô ta tới gần Lee Jin Ju và nói: “Trong mắt của tôi, ở đâu cũng đều giống nhau!”

“Tôi đã chán ghét những cuộc đàm phán dối trá giữa các chính trị gia các người rồi, tự do mà tôi muốn, chẳng ai trong số các người cho tôi được đâu…”

“Tại sao cô…” Lee Jin Ju nhíu mày lắc đầu: “Lại ngoan cố như vậy chứ? Không lẽ cô bị người khác tổn thương sâu sắc, cuối cùng không thể tin nổi ai nữa sao?”

“Hay là… Cô làm gián điệp hai mang quá lâu nên đã chết lặng rồi?”

“Không sao…” Amerola cười lạnh: “Phòng vật chứng Gwangju vẫn còn ở chỗ các người, khi sang bên Mỹ rồi, tôi sẽ nói cho bọn họ thứ mà Lundy muốn tìm, bọn họ vẫn sẽ quay đầu lại và bàn chuyện hợp tác với các người thôi!”

“Cho nên, cô không cần lo lắng cho tôi, nếu như tất cả chủ nhân cũ của tôi đã bị tôi hại, vậy thì dứt khoát để tôi xuống Địa Ngục đi!”

“Cô… Haizz…” Lee Jin Ju bất đắc dĩ nói: “Tôi biết, cô đang nhắc nhở tôi về mối quan hệ giữa chúng tôi và Mỹ! Cô muốn thông qua phương thức này để chúng tôi kiên trì để cô ở lại nước chúng tôi…”

“Nhưng đáng tiếc là chúng tôi lại không có thực lực lớn đến vậy… Nếu cô không tin tưởng tôi, vậy thì cũng chỉ còn cách để cô tự nhiên…”

“Nếu tôi nói ra, thì tôi chẳng còn giá trị gì nữa!” Amerola lại cười lạnh lần nữa: “Tôi không biết tôi có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, nhưng tôi có thể cam đoan kho báu của Tịch Vĩ sẽ không liên quan gì tới các người nữa!”

Amerola nói xong, trong rừng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng vang của ô tô, cùng ánh đèn chớp động.

“Được rồi!” Lee Jin Ju bất đắc dĩ nói: “Cho dù kho báu có liên quan tới chúng tôi hay không thì dù sao cũng chẳng hề gì đến tôi cả. Nói đi cũng phải nói lại, chúng tôi cũng không muốn tranh đoạt vũng nước đục này đâu!”

“Hiện tại chỉ có thể tiễn cô lên đường thôi, cô Amerola!” Lee Jin Ju hung hăng nói: “Như cô mong muốn, tiễn cô xuống Địa Ngục nào!”

Nói xong, Lee Jin Ju rút súng lục ra, sau đó áp giải Amerola, đi về phía rừng cây đối diện…

Lúc này, ô tô trong rừng đã ngừng lại, thông qua đèn xe có thể mơ hồ thấy được đang có rất nhiều người ngoại quốc đi xuống ô tô.

Hiển nhiên, những người này đều là đặc công chuẩn bị tiếp nhận Amerola.

Trước khi tiến vào rừng, Lee Jin Ju và Amerola đầu tiên phải thông qua một hành lang rừng, trong lúc đi qua đường hành lang đó, Lee Jin Ju cố gắng quan sát trái phải một lượt.

Ai ngờ, ngay khi Lee Jin Ju và Amerola vừa mới đi đến giữa đường thì trong chỗ sâu của hành lang bỗng nhiên có một chiếc ô tô lái tới!

Xe này không bật đèn xe, cho nên mãi đến khi nó tới gần mới bị mọi người phát hiện ra!

Brừm…

Động cơ ô tô truyền tới một tiếng vang lớn, đèn xe cũng bụp một tiếng mà sáng lên, khiến Lee Jin Ju và Amerola không thể mở mắt được!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ô tô chỉ mới chớp mắt đã lao tới gần, suýt chút nữa đã đụng bay Lee Jin Ju và Amerola.

Thời khắc mấu chốt, Lee Jin Ju một tay đẩy Amerola ra, mình thì lăn lộn tại chỗ một vòng, né tránh ô tô!

Két!

Tài xế ô tô dường như đã trải qua tính toán, chuẩn xác không chút sai lầm mà đỗ ngay trước mặt Amerola vừa bị đẩy ngã.

Ngay sau đó, hai bên cửa kính xe đồng thời hạ xuống, một người ngồi ở phía sau xe thò hai tay ra, nhắm hai thanh giống như súng tín hiệu vào hai chiếc xe, sau đó đồng thời bắn hai viên đạn chiếu sáng màu đen!

Đạn chiếu sáng đồng thời đánh tới chỗ ô tô của Hàn và Mỹ, sau khi nổ tung, trong rừng cây đen tối lập tức tuôn ra hai luồng ánh sáng chói mắt!

Á!!!

Đặc công Hàn Quốc và Mỹ đều bị ánh sáng át đi, tất cả đều đau đớn che mắt.

Cùng thời khắc đó, một người đàn ông nhảy từ trên xe xuống, túm lấy Amerola lên xe hơi, ô tô liền “brừm” một tiếng, giống như mũi tên mà lao thẳng về phía trước…

“Ai?!”

Kết quả… khi chiếc xe này nghênh ngang rời đi, Lee Jin Ju bỗng nhiên nhảy lên từ dưới đất, cao giọng nói: “Tại sao kịch bản lại không đúng chứ? Đạn chiếu sáng ở đâu ra thế?”

Brừm…

Kết quả, ngay tại thời điểm Lee Jin Ju còn đang kinh ngạc thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe hơi lái từ hướng đường hành lang đến.

Sau khi chiếc xe này chạy qua trước mặt Lee Jin Ju, cô ta bỗng nhiên sợ hãi vì nhìn thấy người điều khiển chiếc xe này, chính là… Triệu Ngọc!!!

Cô ta thấy Triệu Ngọc cũng là dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau khi đi qua Lee Jin Ju, hắn còn la lớn với cô ta: “Con mẹ nó từ đâu ra ô tô và đạn chiếu sáng thế? Ông đây còn chưa lên xe đâu! Ai đã đi trước thế?”

“Hỏng rồi!”

Nhìn thấy người cướp Amerola đi không phải là Triệu Ngọc, tim Lee Jin Ju giật thót, lúc này mới ý thức được mình đã bị mắc lừa…