Chương 2097 Anh biết bay à?
Hóa ra những đặc công đến tiếp nhận Amerola đều là giảCái gọi là chuyển giao Amerola chỉ là kế hoạch mà cấp trên phía Hàn Quốc đặt ra.
Bọn họ muốn lợi dụng hoạt động trao đổi giả lần này để ép Amerola nói ra bí mật trong phòng vật chứng Gwangju.
Bản kế hoạch chia làm hai bước, bước đầu tiên chính là thuyết phục Amerola, để cô ta hiểu rõ tình cảnh của mình, để cô ta biết được chỉ có hợp tác với Hàn Quốc mới có khả năng có được tự do một lần nữa.
Nhưng mà bước này hiển nhiên đã thất bại, Amerola không hề động lòng chút nào.
Thế là nhóm người Lee Jin Ju bắt đầu tiến hành bước thứ hai của kế hoạch, đó chính là để Triệu Ngọc đột nhiên xuất hiện cứu Amerola, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó, Triệu Ngọc lại lợi dụng giao tình giữa hắn và Amerola để Amerola nói ra bí mật.
Sở dĩ cấp trên Hàn Quốc bày ra kế hoạch này, ngoại trừ thật sự muốn biết được vị trí kho báu của Tịch Vĩ ra, cũng là muốn thông qua biện pháp này để tiến hành hòa giải giữa hai nước.
Nếu như con tin đã bị người khác bắt đi, vậy thì bọn họ có thể trốn tránh trách nhiệm, giảm đi áp lực từ phía Mỹ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Triệu Ngọc lái ô tô xông ra từ đường hành lang, đụng phải Lee Jin Ju và Amerola, Lee Jin Ju thừa cơ đẩy Amerola, để Triệu Ngọc cướp cô ta đi.
Sau khi cướp được, Triệu Ngọc tiếp tục lái xe về phía trước, đi qua một cây cầu nhỏ, ngay dưới cầu đã chôn bom từ trước, sau khi Triệu Ngọc lái xe qua, hắn sẽ kích hoạt bom phá hủy cây cầu.
Thế là đã tạo thành cảnh tượng Hàn Quốc không thể nào truy kích được.
Nhưng ai cũng không ngờ ngay sau khi Triệu Ngọc nhìn thấy tín hiệu, chuẩn bị ra tay thì một chiếc xe ô tô khác từ trong bóng tối xông ra, chắn ngang Triệu Ngọc!
Mà chiếc xe đó lại giống hệt với chiếc xe mà Triệu Ngọc chuẩn bị, chẳng những lừa gạt được Lee Jin Ju, cướp đi Amerola mà còn bắn đạn chiếu sáng về phía đặc công Hàn Quốc.
Đạn chiếu sáng kia vượt ngoài kế hoạch, khiến cho đặc công Hàn Quốc trở tay không kịp, tất cả đều bị lóa mắt. Nghiêm trọng hơn là thậm chí còn có người ngã xuống đất…
Hả!?
Triệu Ngọc kinh hãi, nhanh chóng khởi động ô tô đuổi theo.
Két…
Khi Triệu Ngọc lái tới chỗ Lee Jin Ju thì phanh gấp một cái, dừng xe ở trước mặt cô ta.
Lee Jin Ju vội vã mở cửa xe xông lên, ngay sau đó Triệu Ngọc đạp mạnh chân ga, đuổi thẳng theo chiếc ô tô thần bí đã cướp mất Amerola!
Răng rắc…
Lee Jin Ju nhanh chóng rút súng lục ra, lên đạn, đồng thời gọi cấp dưới của mình thông qua bộ đàm: “Sao rồi? Sao rồi? Các tổ mau báo cáo tình hình…”
“Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc vừa đạp mạnh chân ga hết mức, vừa hét lớn với Lee Jin Ju: “Khẳng định là có kẻ tiết lộ tin tức! Thời gian quá hoàn mỹ rồi!”
“Đúng vậy!” Lee Jin Ju không thể tin được, mở to hai mắt nhìn: “Tại sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ… Là đặc công Mỹ sao?”
“Không biết!”
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc đã sử dụng máy gia tốc tàng hình, khiến cho ô tô như sắp bay lên, lúc này mới có thể nhìn thấy đèn sau của chiếc xe thần bí ở phía xa xa.
“A lô a lô… A lô a lô…” Nghe thấy trong bộ đàm không hề có một tiếng đáp lại, Lee Jin Ju buồn bực một hồi, tức giận quát: “Thật đáng chết! Rốt cuộc là ai đã bán đứng chúng ta?”
“Thảo nào… Amerola lại không hề sợ hãi chút nào! Tôi nghi ngờ đã có người thông báo tin tức với cô ta từ lâu rồi… A… A…”
Trong lúc nói chuyện, hai người bất ngờ nhìn thấy ở phía trước tuôn ra một ánh lửa, hóa ra là cây cầu nhỏ kia đã nổ tung!
“Con mẹ nó!”
Triệu Ngọc nhìn nút kích hoạt trong tay mình, hắn đã chuẩn bị làm nổ cầu để ngăn chiếc ô tô kia ở đầu cầu bên này rồi!
Nhưng mà giương mắt nhìn lại, chiếc ô tô thần bí kia đã sớm vượt qua cầu, ngăn ô tô của Triệu Ngọc ở bên này.
“Không ngờ…” Lee Jin Ju quá sợ hãi: “Không ngờ bom ở trên cầu lại nổ rồi, nhóm người kia… Chuyện này… chuyện này này này…”
Sau khi Lee Jin Ju phát hiện Triệu Ngọc không hề giảm tốc độ thì mặt cắt không còn giọt máu, hét lớn: “Anh muốn làm gì?! Mau… Mau dừng xe lại…”
Nhưng mà, mặc cho Lee Jin Ju ngăn cản như thế nào, Triệu Ngọc vẫn không có ý định giảm tốc độ lại, Lee Jin Ju bị dọa phải vội vã thắt dây an toàn!
Vút…
Ô tô lao vun vút trên đường, khi đi qua cây cầu gãy, Triệu Ngọc đã sử dụng một máy bật nhảy tàng hình, trong phút chốc, xe vọt lên từ mặt đất, lao qua không trung theo một đường vòng cung hoàn hảo, sau đó thành công vượt qua cây cầu nhỏ dài mười mét!
Két!!!
Xe hạ xuống đất, lay động kịch liệt, dọa cho Lee Jin Ju la hét không ngừng, còn Triệu Ngọc thì mạnh mẽ khống chế xe, không hề ngừng lại mà tiếp tục đuổi theo chiếc xe phía trước.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ chính là hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe hơi kia nữa.
“Hả?” Triệu Ngọc nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không tìm thấy ánh đèn của chiếc xe hơi kia.
Rơi vào đường cùng, hắn sử dụng hết tất cả kính nhìn ban đêm tàng hình và kính viễn vọng, thế nhưng nơi này đúng lúc là một cái dốc, mặc dù đường hành lang uốn lượn nhưng cây cối hai bên đường lại không cao.
Nếu như ở ngay phía trước có ô tô chạy thì hắn nhất định có thể nhìn thấy!
Thế này…
“Nghe thử xem!” Ai ngờ, lúc này Lee Jin Ju chợt nghe thấy cái gì đó, vội vàng ra hiệu với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vã hạ cửa sổ xe xuống, quả nhiên nghe được tiếng ù ù lớn từ phía bên phải rừng.
Âm thanh này đối với người tràn đầy kinh nghiệm như Triệu Ngọc mà nói đúng là không thể nào quen thuộc hơn được nữa, tuyệt đối là âm thanh của cánh quạt máy bay trực thăng!
Vù vù vù…
Quả nhiên, tiếng ồn càng ngày càng vang, ở phía bên phải rừng bất ngờ xuất hiện một con quái vật khổng lồ, chính là một chiếc… máy bay trực thăng!
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nhếch miệng kinh ngạc: “Địa vị thật đúng là con mẹ nó không nhỏ nhỉ!”
“A lô a lô a lô… A lô a lô a lô…” Thấy thế, Lee Jin Ju nhanh chóng gọi vào bộ đàm một lần nữa, thế nhưng bên trong bộ đàm vẫn là âm thanh báo bận.
Rơi vào đường cùng, Lee Jin Ju đành phải lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị liên hệ với tổng bộ.
Có điều, tốc độ của máy bay nhanh như thế nào chứ?
Chờ đến khi Lee Jin Ju gọi điện thoại thì người ta đã sớm không còn bóng dáng đâu nữa rồi, căn bản không kịp được!
Không được!
Triệu Ngọc nuốt không trôi cục tức này, lập tức thay đổi phương hướng, khống chế ô tô đi về phía máy bay trực thăng.
“Không thể nào?” Lee Jin Ju sợ đến choáng váng, nhanh chóng quẳng điện thoại xuống mà cao giọng hét lên: “Anh điên rồi à?!”
“Nào!” Triệu Ngọc lái ô tô tiến vào rừng cây, sau đó nói với Lee Jin Ju: “Cô lái xe đi!”
“Anh…” Lee Jin Ju trừng mắt nói: “Anh đừng nói với tôi là anh muốn nhảy vào máy bay nhé? Anh cho rằng… Anh là 007 đấy à?”
“Đừng nhiều lời nữa!” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc túm lấy Lee Jin Ju, lôi mạnh cô ta vào vị trí ghế lái.
Sau đó, hắn nhô người ra khỏi cửa sổ xe, chỉ hai, ba bước là bò ra ngoài.
“Mau!” Triệu Ngọc quát: “Tăng thêm tốc độ, chậm nữa là tôi không nhảy lên được đâu!”
“Đồ điên, đồ điên! A!!!” Lee Jin Ju vừa tức vừa vội, nhưng vẫn vô thức tăng tốc độ, lái xe tới phía dưới máy bay trực thăng.
“Triệu Ngọc” Cô ta nhìn thấy máy bay trực thăng đã rời khỏi mặt đất được một đoạn, vội vàng lo lắng hô lớn với Triệu Ngọc: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Cao lắm đấy! Anh không tới được đâu! A! A!”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Lee Jin Ju vội vã nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài thì bỗng nhiên phát hiện ra Triệu Ngọc đã biến mất!
“Hả?” Lee Jin Ju giật nảy mình, nhanh chóng đạp gấp thắng xe, để ô tô đứng lại trong rừng.
Ngay sau đó, cô ta cầm súng lục nhảy xuống ô tô, ngửa đầu nhìn lại, thấy chiếc máy bay trực thăng kia đã lên tới không trung và rời khỏi khu rừng.
Nhưng Lee Jin Ju thấy rất rõ ràng, có một người đang bám vào bên dưới máy bay trực thăng!
Không thể nào?
Chẳng lẽ tên này biết bay à?
Lee Jin Ju tính toán khoảng cách một cái, không thể tưởng tượng được…