Chương 2098 Ai là ông chủ?
Khoảng cách cao như vậy, đương nhiên Triệu Ngọc không có khả năng nhảy lên máy bay rồi, thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào máy bay tàng hình mới bay đến giữa không trung, miễn cưỡng bám lấy thiết bị hạ cánh của máy bay trực thăngMáy bay đang trong chế độ bay cao tốc, cánh quạt to lớn sinh ra xung lực mạnh mẽ, khiến cho Triệu Ngọc lung lay sắp rơi xuống.
Hắn bám chặt vào thiết bị hạ cánh, trong đầu còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể đi vào trong máy bay?
Vụ đoạt máy bay trong phim ảnh đều là giả, sau khi cửa khoang máy bay được đóng lại, người bên ngoài căn bản không có khả năng mở ra từ bên ngoài. Cho dù mình có chìa khóa vạn năng thì cũng chưa chắc có thể dùng được.
Hơn nữa, kẻ địch trong máy bay cũng không phải là cọc gỗ, trong tay bọn chúng chắc chắn đang cầm vũ khí, cho dù mình có thể xông vào thì cũng chưa chắc có thể dễ dàng khống chế được kẻ địch!
Lui thêm bước nữa, cho dù mình có thể dựa vào đạo cụ mạnh mẽ này khống chế được kẻ địch thì tất nhiên cũng phải có một trận vật lộn kịch liệt, lỡ như khiến máy bay mất khống chế thì phải làm sao?
Tốt xấu gì mình còn có quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình, thế nhưng nếu Amerola lỡ rơi theo máy bay thì đúng là mất nhiều hơn được…
Làm sao bây giờ?
Hay là…
Triệu Ngọc suy nghĩ… Hay là mình cứ bám chặt lấy thiết bị hạ cánh, lặng lẽ theo đuôi bọn họ? Xem rốt cuộc bọn họ đi tới đâu?
Đến lúc đó, cho bọn họ một sự bất ngờ?
Thế nhưng… Triệu Ngọc bị khí lưu thổi tới thổi lui, lung lay sắp rơi, cho dù đã móc cả hai chân vào thiết bị hạ cánh, nhưng hắn rất khó cam đoan mình có thể kiên trì trong thời gian dài.
Hay là…
Triệu Ngọc lại bắt đầu suy nghĩ, sử dụng một viên thuốc tăng cường năng lượng rồi tính sau nhỉ?
Thế nhưng thuốc tăng cường năng lượng có tác dụng phụ, nếu lát nữa đối mặt với kẻ địch mà bị phát tác thì phải làm sao?
Hay là…
Triệu Ngọc đang suy nghĩ có nên cường hóa thuốc tăng cường năng lượng hay không thì một bậc thang bằng dây thừng đột nhiên rơi xuống bên cạnh!
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc bất ngờ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
“Triệu Ngọc!” Amerola dùng tiếng Anh cao giọng nói: “Mau! Lên đây trước rồi nói sau!”
⚝ ✽ ⚝
Việc này…
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy khó hiểu, thứ nhất, hắn không ngờ người ta đã sớm phát hiện ra mình. Thứ hai, tại sao người bỏ thang dây xuống cho mình lại là Amerola chứ?
Chẳng lẽ…
Chỉ một thoáng, một khả năng lóe lên trong đầu Triệu Ngọc, hắn đã dự cảm được việc Amerola bị người khác cướp đi có thể có một ngụ ý khác.
Được rồi!
Nếu cô đã để tôi lên thì tôi lên ngay, khỏi phải ở chỗ này tiếp tục đón gió.
Bởi vì cái gọi là phúc thì không phải họa, mà là họa thì không tránh khỏi, Triệu Ngọc này được gọi là cuồng thám, chưa từng sợ ai cả, nên “chăm sóc” những đại ca kia trước rồi tính sau!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc kéo thang dây qua, hai tay bám chặt và nhanh chóng trèo lên thang dây để vào cabin của trực thăng.
Amerola nhanh chóng vươn tay ra, kéo Triệu Ngọc vào cabin.
Sau khi tiến vào, Triệu Ngọc lập tức thấy rõ tình hình trong cabin, một người đang điều khiển máy bay, còn một người nữa đang ngồi ở ghế lái phụ.
Mà ở trong cabin, ngoại trừ Amerola còn có bốn kẻ địch súng ống đầy đủ.
Tất cả những kẻ địch này đều bịt mặt, không thể thấy rõ tướng mạo của bọn chúng.
Đương nhiên, những người mang mũ giáp này không có ý tốt giống như Amerola, Triệu Ngọc vừa mới ngồi vững vàng thì tất cả bọn chúng đã nhắm ngay súng ngắn về phía Triệu Ngọc, còn có một người không khách sáo trực tiếp soát người Triệu Ngọc.
Kết quả, hai khẩu súng ngắn trên người Triệu Ngọc đều đã bị người ta lục soát được.
“Triệu Ngọc” Amerola chăm chú nhìn Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Tôi biết trên cổ tay anh còn có súng điện! Anh có thể tự mình lấy xuống được không?”
“Tin tôi đi, cho dù lập trường có thay đổi đến mức nào thì anh mãi mãi là bạn của tôi, tôi không hề có ác ý với anh!”
Chết tiệt!
Triệu Ngọc bỗng dưng trừng to mắt, thông qua cách nói chuyện của Amerola, hắn nhận ra Amerola không phải bị một đám người xa lạ bắt cóc!
Mà là người mà cô ta quen biết.
Chẳng lẽ… Cô ta đã sớm biết sẽ có người tới cứu mình sao?
Có điều, nghe Amerola nói như vậy, Triệu Ngọc đành phải vén tay áo lên, tháo súng điện được lắp trên cánh tay phải xuống.
“Thật sự xin lỗi!” Amerola tràn đầy áy náy nói với Triệu Ngọc: “Tôi biết, trước đó anh là vì tốt cho tôi! Nhưng mà nhiệm vụ của tôi không hoàn thành, tôi không thể hợp tác với các anh được!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng, nhìn nhóm người đội mũ trong cabin: “Vậy cô đang hợp tác với ai thế? Đặc công Mỹ ư? Hay là… Phía sau Lundy còn có một ai khác?”
“Ha ha… Anh không nên nghĩ nhiều làm gì!” Amerola cười nhạt một tiếng, thần bí nói: “Nói như vậy chẳng phải là tôi đã biến thành gián điệp ba mặt rồi sao?”
“Được rồi, nếu anh đã muốn biết thì bây giờ tôi sẽ cho anh gặp… ông chủ của tôi!”
Nói xong, Amerola nhìn quanh bốn phía một cái, Triệu Ngọc cũng theo sát ánh mắt của cô ta mà nhìn quanh.
Ai ngờ, sau khi nhìn một vòng, không ngờ cô ta lại cười nói với Triệu Ngọc: “Thế nào? Bây giờ anh đã thấy rồi chứ?”
Nhìn thấy Amerola lại lộ ra nụ cười thần bí một lần nữa, Triệu Ngọc càng cảm thấy khó hiểu, lập tức nhíu mày nói: “Cô có ý gì? Ông chủ của cô là chính cô sao? Chính cô nghĩ cách cứu chính cô ra?”
“Rốt cuộc cô… đang giở trò quỷ gì vậy?”
“Ha ha, thảo nào mọi người gọi anh là cuồng thám!” Amerola vừa cười vừa nói: “Ở trong kế hoạch của tôi, chiếc cầu nhỏ bị phá hủy kia sẽ cản anh lại!”
“Thật sự không ngờ tới anh chẳng những qua được cầu mà còn đuổi tới tận máy bay!”
“Anh thật khiến tôi kinh ngạc quá đấy! Hiện giờ tôi mới nhớ ra…” Amerola nhớ lại và nói: “Ở ngôi nhà tội ác, chuyện anh có thể cứu Miêu Khôn và Lundy ra tuyệt đối không phải là trùng hợp và ngẫu nhiên!”
“Còn có, kế hoạch của Lundy chu đáo chặt chẽ như vậy, có cả Kang Kyu phục vụ cho ông ta, nhưng đến cuối cùng… vẫn thua ở trong tay anh!”
“Chậc chậc…” Amerola chậc lưỡi cảm thán: “Đương nhiên, người thua anh còn có tôi nữa! Tôi còn tưởng rằng tôi đã lừa được anh…”
“Quá khen rồi!” Triệu Ngọc ôm quyền, sau đó nói đúng trọng tâm: “Amerola, đừng đùa nữa, khẳng định cô không phải đang làm việc cho chính mình! Mau nói cho tôi biết, ông chủ của cô rốt cuộc là cọng hành nào?”
“Nói thật…” Trong mắt Amerola vẫn lộ ra sắc thái thần bí: “Chuyện tôi hối hận nhất chính là đã lựa chọn đối địch với anh trong vụ việc ở Hàn Quốc!”
“Từ khi còn ở Maroc, lúc tôi đóng giả thành cảnh sát bị anh nhìn thấu, tôi đã ý thức được anh tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản!”
“Nếu đã như vậy…” Triệu Ngọc trừng to mắt khuyên nhủ: “Cô đã không muốn đối địch với tôi thì… Có phải chúng ta có thể hợp tác không?”
“Trong phòng vật chứng của Cục Cảnh sát Gwangju rốt cuộc có thứ gì?”
“Ha ha…” Amerola mỉm cười: “Hợp tác là tất nhiên! Tôi vừa mới nói chúng ta không nên trở thành kẻ địch!”
“Còn chuyện trong phòng vật chứng Cục Cảnh sát Gwangju có thứ gì, ông chủ của tôi rốt cuộc là ai, tất cả tôi sẽ nói đáp án cho anh biết, nhưng mà…” Amerola xoay chuyển lời nói: “Hiện tại vẫn chưa tới thời điểm thích hợp!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Tôi đã tới tận đây rồi, thế mà vẫn không phải thời điểm công bố câu trả lời sao? Không lẽ cô… vẫn còn chuyện gì giấu giếm tôi à?”
“Ha ha…” Amerola cười: “Anh thật sự là nhạy cảm! Đúng vậy, đúng là tôi vẫn đang chờ đợi một tin tức, Triệu Ngọc, anh yên tâm đi, không bao lâu nữa, anh nhất định sẽ biết được câu trả lời!”