← Quay lại trang sách

Chương 2099 Niềm vui của ta ngươi không hiểu

Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ chính là máy bay trực thăng không bay quá lâu, chỉ chưa tới hai mươi phút, máy bay đã bắt đầu dần dần hạ xuống, cuối cùng đáp xuống mặt đất bằng phẳng có địa thế rất caoBởi vì đen kịt một màu nên Triệu Ngọc không thấy rõ lắm hoàn cảnh nơi này, chỉ có thể lờ mờ cảm giác được hình như mình đang đứng ở nơi giống như đập chứa nước, dưới chân là xi măng cứng rắn.

Sau khi cánh quạt ngừng chuyển động, tiếng vù vù bên tai cũng lập tức biến mất.

Để đề phòng ngộ nhỡ, những người mang mũ che mặt kia bắt chéo hai tay Triệu Ngọc ra sau lưng, đồng thời dùng dây thừng buộc chặt lại.

Chết tiệt…

Kết quả, Triệu Ngọc vừa xuống trực thăng không lâu đã hiểu rõ một chuyện quan trọng.

Bởi vì hắn bất ngờ nhìn thấy có một nhóm người khác ở bên cạnh máy bay đang chờ bọn họ. Mà người đứng ở trung tâm đám người này chính là người mà mình quen biết.

Người này không phải ai khác, mà chính là tù trưởng Trung Đông… Yusuf!

“Triệu Ngọc…” Nhìn thấy Triệu Ngọc bị áp giải xuống máy bay, Yusuf lộ ra một biểu cảm tương đối phức tạp, dùng tiếng Anh tức giận nói: “Tại sao cậu cứ như âm hồn không tan thế hả?”

“Cậu nói xem, chuyện này liên quan gì đến cậu chứ? Rốt cuộc cậu xen vào làm cái gì?”

“Hóa ra lại là ông?” Triệu Ngọc trừng to mắt, có vẻ vô cùng bất ngờ.

“Nói nhảm, không phải tôi thì còn có thể là ai chứ?” Yusuf xanh mặt nói: “Sao hả? Vượt qua dự tính của cậu rồi à?”

“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Xem ra là tôi suy nghĩ quá phức tạp rồi! Tôi con mẹ nó còn tưởng rằng chuyện này là do cha vợ của tôi đứng ở sau màn giở trò cơ!”

“Cậu… Cậu có mạch suy nghĩ kiểu gì vậy?” Yusuf quyệt miệng nói: “Cậu cho rằng là Female Miêu để lộ tin tức, nửa đường cướp đi Amerola, để… hất Hàn Quốc ra, độc chiếm kho báu của Tịch Vĩ à? Cậu được lắm đấy!”

“Não thám tử đúng là khác biệt mà…”

Yusuf còn chưa nói dứt lời, Amerola đã thâm tình ôm Yusuf một cái như để nghênh đón, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Yusuf: “Trên người Triệu Ngọc có thiết bị định vị, không bao lâu nữa, đặc công Hàn Quốc sẽ đuổi tới nơi này, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

“Không sao, không sao đâu…” Yusuf thờ ơ nói: “Chỉ cần có thể cứu cô ra là tôi yên tâm rồi!”

“Ừm…” Nhìn thấy Yusuf và Amerola thân mật, Triệu Ngọc nhíu mày, cũng dùng tiếng Anh nói: “Tù trưởng, ông định làm trâu già gặm cỏ non à? Lấy một cô vợ lẽ?”

“Hừ” Yusuf lườm Triệu Ngọc một cái, tức giận nói: “Niềm vui của tù trưởng, cậu mãi mãi không thể trải nghiệm đâu!”

“Nói như vậy là… Các người… ngay từ lúc bắt đầu đã cùng một phe rồi sao?” Triệu Ngọc chỉ vào Amerola, nói: “Nhưng mà Lundy khiến ông suýt chết, cô ta cũng đâu cứu ông ra?”

“Cậu vẫn chưa nhìn ra được à? Đó là vì tôi cố ý” Yusuf lạnh lùng nói: “Tôi cố ý rơi vào cạm bẫy của Lundy, chính là để ông ta vào thế yếu, để ông ta lộ sơ hở!”

“Triệu Ngọc, coi như tôi xin cậu đấy, cậu đừng có xen vào chuyện của tôi nữa có được không? Tôi biết cậu lợi hại rồi được chưa?”

“Đảo Kỳ Tích cũng không ngăn nổi cậu, ngôi nhà tội ác cũng không ngăn được, ngay cả Lundy cũng bị cậu chơi chết rồi, cậu đừng so tài với tôi nữa có được không?” Yusuf dùng giọng năn nỉ nói: “Tôi biết cậu là thám tử tài ba, là thám tử lừng danh, cậu muốn biết chân tướng!”

“Như vậy đi, hiện giờ tôi sẽ nói tất cả những thứ tôi biết cho cậu, có được không?”

“Ông…”

Thái độ của Yusuf khiến Triệu Ngọc nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại như thế nào!

“Việc Amerola là gián điệp mà Lundy phái tới không phải giả” Yusuf nói: “Nhưng mà ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã biết rồi”

“Sau khi Lundy mất tích, tôi đã dựa vào mị lực và cả sự chân thành của mình để đả động cô Amerola, thành công xúi giục cô ta, khiến cô ta biến thành người của tôi!”

“…” Triệu Ngọc quăng tới ánh mắt khinh bỉ.

“Sau đó, cái tên cuồng thám không biết tốt xấu như cậu lại cứu Lundy ra, đẩy tôi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, tôi lập tức biết sau khi Lundy ra khỏi tù, điều đầu tiên lão ta muốn làm chính là tìm tôi tính sổ!”

“Quả nhiên, ông ta đã lợi dụng Amerola để bắt lấy tôi, là tôi đây!” Yusuf trừng mắt: “Tương kế tựu kế với ông ta, cố ý để ông ta bắt lấy tôi!”

“Ông đang dỗ trẻ con đấy à?” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nếu như lúc đó Amerola đã theo ông, vậy thì khi chúng tôi ở ngôi nhà tội ác, vì sao cô ta không dùng súng bắn chết Lundy?”

“Bởi vì… À…” Yusuf nhìn Amerola một cái: “Bởi vì Amerola không phải động vật máu lạnh, chúng tôi làm tình báo, không phải sát thủ!”

“Hơn nữa, với tình hình lúc ấy, các cậu chưa chắc đã có thể dẫn Lundy ra khỏi ngôi nhà tội ác đâu…”

“Lừa trẻ con đấy à?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Là ông hãm hại Lundy bị nhốt vào ngôi nhà tội ác, thế mà ông lại cố ý bị ông ta bắt được, ông không sợ Lundy mà bắt được ông sẽ một phát súng bắn chết ông sao?”

“Không!” Yusuf thoải mái nói: “Tôi không sợ, bởi vì tôi biết con người này tham lam và đáng ghét, ông ta mà bắt được tôi thì nhất định sẽ từ từ tra tấn tôi, khiến tôi phải liên tục cung cấp lợi ích cho ông ta!”

“Ông đúng là có bệnh!” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Cố ý để Lundy bắt lấy? Ông giở trò gì vậy? Tìm tai vạ sao?”

“Thực ra, từ sau khi Tịch Vĩ chết, tôi cũng ngấp nghé kho báu của ông ta từ lâu! Nhưng mà mãi vẫn không tìm được đầu mối, hơn nữa, thực lực đúng là có hạn!”

“Cho nên, tôi để Lundy bắt lấy tôi là vì muốn đoạt miếng ăn trước miệng cọp, từ trong miệng của ông ta cướp đi kho báu thôi!”

“Ông…” Triệu Ngọc ngậm miệng lại, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải. Đầu óc của tên tù trưởng này không phải có bệnh thật đấy chứ?

“Cậu có biết… Vì sao Kang Kyu dám nổ súng bắn chết Lundy không?” Yusuf tiếp tục nói: “Thực ra, Kang Kyu đã về phe tôi từ lâu rồi, thông qua Kang Kyu, tôi đã biết được kế hoạch của Lundy từ rất sớm!”

“Thế lực của Lundy rất lớn, vừa có thể giải quyết được con gái của Tịch Vĩ, lại vừa dám ra tay với cảnh sát, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua!”

“Cho nên, tôi đã nghĩ có thể lợi dụng Lundy, ‘rút củi dưới đáy nồi’ của ông ta, chờ đến khi ông ta điều tra được bí mật về kho báu của Tịch Vĩ, tôi sẽ ra tay đi trước ông ta một bước!”

“Để Amerola cướp lấy, sau đó lại để Kang Kyu phá hủy trụ sở dưới lòng đất, để nước trong đập tràn vào, khiến tất cả đám người Lundy đều chết đuối…”

“Chỉ tiếc là cuối cùng lại nhờ vị cuồng thám cậu ban tặng mà thất bại trong gang tấc…”

“Khẩu vị của ông cũng không nhỏ đâu nhỉ!” Triệu Ngọc nhíu mày oán trách: “Đã lớn tuổi như vậy rồi, yên tĩnh một chút không được à? Ông đã có nhiều tiền như vậy rồi! Muốn cái gì có cái đó, còn cần gì nữa chứ?”

“Sai rồi” Yusuf quả quyết ngắt lời Triệu Ngọc, không chút do dự nói: “Người sống nên có tín niệm! Cả đời này tôi đã vì tình báo mà sống, cũng giống như Tịch Vĩ muốn có được kim cương vậy!”

“Tình báo?” Triệu Ngọc hỏi: “Nói như vậy, ông chơi lớn như thế là vì muốn lấy được tình báo về kho báu của Tịch Vĩ sao?”

“Đúng vậy!” Yusuf gật đầu: “Tịch Vĩ nhốt Lundy nhiều năm như vậy, trong kho báu của ông ta không chỉ có tình báo của chính ông ta mà còn có tình báo lấy được từ Lundy nữa!”

“Nếu những tin tình báo này rơi vào tay tôi, thì tôi chính là ông vua tình báo xưng danh toàn thế giới!”

“Ông bị điên rồi! Vì tình báo mà đến cả tính mạng cũng không cần sao?” Triệu Ngọc nôn nóng, sau đó lại hỏi: “Nghe lời ông nói cứ như ông có thể độc chiếm kho báu của Tịch Vĩ ấy, cho dù ông cứu được Amerola ra thì sao?”

“Chỉ riêng đồ vật trong phòng vật chứng Gwangju ấy, không phải ông còn chưa chiếm được à?”

“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Ai ngờ, sau khi nghe Triệu Ngọc đặt câu hỏi như vậy, Yusuf lại ngửa mặt lên trời cười ha hả mấy giây, rồi mới lên tiếng: “Triệu Ngọc, cậu quá coi thường tôi rồi!”

“Cậu không hề thắc mắc chuyện tôi làm sao có thể lấy được tin tức các cậu muốn tiến hành chuyển giao con tin giả để lừa Amerola nói ra bí mật à?”

“Hả?” Tim Triệu Ngọc giật thót, hiểu ra vấn đề nghiêm trọng nên vội vàng hỏi: “Rốt cuộc ông làm sao mà biết được?”

Ngoài miệng Triệu Ngọc hỏi, nhưng trong lòng lại lo lắng:

Chẳng lẽ… Chuyện này thật sự có liên quan tới cha vợ của mình sao? Ông ấy thật sự cũng tham dự vào?